Năm 1804, ông Myriel làm cha xứ ở Brignolles. Ông đã già và sống cuộc
đời ẩn dật. Vào khoảng lễ đăng quang, ông phải lên Paris vì có chút việc của
nhà xứ, việc gì thì không ai nhớ nữa. Trong số những nhà quyền thế mà ông
đến nhờ vả cho con chiên của ông, có Đức Giáo Chủ Fesch. Một hôm Hoàng
Đế đến thăm cậu, ông Linh Mục đức độ ấy đang đợi ở phòng khách nên gặp
ngài lúc ngài đi qua. Ngài thấy ông nhìn mình có vẻ tò mò, liền quay lại đột
ngột hỏi:
— Lão nhân là ai mà nhìn ta kỹ thế?
Ông Myriel đáp:
— Tâu bệ hạ, bệ hạ nhìn một lão nhân, còn hạ thần thì nhìn một vĩ nhân,
bên nào cũng được lợi cả.
Ngay tối hôm ấy Hoàng Đế hỏi Giáo Chủ tên vị cha xứ và sau đó ít lâu,
ông Myriel rất ngạc nhiên được tin mình thăng chức Giám Mục thành Digne.
Chẳng ai biết thực hư trong những câu chuyện người ta kháo nhau về đoạn
đầu của cuộc đời ông. Có mấy nhà quen thuộc gia đình ông hồi trước Cách
Mạng đâu! Thành ra ông cũng phải chịu cái số phận chung của những người
xa lạ mới đến ở một thành phố nhỏ có lắm kẻ rỗi mồm mà ít người chịu khó
suy nghĩ. Ông đành chịu vậy mặc dù ông làm Giám Mục và chính vì ông làm
Giám Mục. Thật ra, những chuyện xì xào về ông chỉ là những chuyện xì xào,
những tiếng đồn đại, những lời nói vào nói ra thôi, nghĩa là toàn những
chuyện ba láp cả, như cách nói mạnh mẽ của Miền Nam.
trời ông làm Giám Mục ở Digne, những chuyện thóc mách người tỉnh nhỏ ưa
đem ra bàn tán buổi đầu ấy dần dần rồi cũng bẵng đi hết. Chẳng một ai dám
nói, mà cũng chẳng một ai dám nhớ đến nữa.
Đến nhậm chức ông có đem theo một người em gái, cô Baptistine. Cô
kém ông anh mười tuổi, ở vậy không lấy chồng. Trong nhà độc một người ở,
trạc tuổi cô em, gọi là bà Magloire. Trước kia bà là vú già của cha xứ, nhưng
nay bà lại kiêm hai chức, vừa là hầu phòng của cô em, vừa là quản gia của
Đức Giám Mục. Cô Baptistine người cao lại lép, nước da xanh tái, nét mặt
hiền hậu. Cô thực là một người đáng trọng, vì hình như đàn bà có làm mẹ
mới gọi là đáng kính được. Cô không phải là người có nhan sắc, nhưng một
đời tận tụy làm việc thiện đã làm cho cô có một vẻ gì trong trắng và lúc về
già được thêm cái vẻ nhân hậu. Dáng người mảnh dẻ của thời con gái nay đã