I
ÔNG MADELEINE NHÌN TÓC MÌNH Ở CÁI
GƯƠNG NÀO
Trời vừa hửng sáng. Fantine sốt và trằn trọc suốt đêm, nhưng trong mơ
chập chờn toàn những cảnh sung sướng. Đến sáng chị mới ngủ yên. Bà xơ
Simplice chăm sóc cho chị cả đêm, bây giờ mới lựa được lúc chị ngủ để đi
pha một liều thuốc Quinquina nữa. Bà ở trong phòng thuốc của bệnh xá một
lúc lâu, loay hoay với những thuốc, những chai. Mọi vật buổi sớm còn mờ
mờ, phải nhìn sát mới trông rõ. Bỗng bà quay đầu lại và khẽ kêu lên. Ông
Madeleine vừa lẳng lặng đi vào đứng sững ngay trước mặt bà. Bà kêu lên:
— Ông Thị Trưởng đấy à?
Ông ta hỏi khẽ:
— Bệnh tình chị ấy ra sao?
— Bây giờ thì đã khá. Đã có lúc chúng tôi ngại quá đấy!
Bà kể lại cho ông nghe, hôm qua Fantine đã nguy lắm, nhưng nay lại đỡ
nhiều vì chị ta tưởng ông đi Montfermeil tìm con bé của chị. Bà xơ không
dám hỏi thẳng ông, nhưng cứ nhìn dáng điệu ông, bà ta cũng biết ngay
không phải ông ở đấy về.
Ông bảo:
— Thế cũng được. Bà cứ để chị ta tin như thế là phải.
— Vâng, nhưng thưa ông, bây giờ chị ta sẽ được gặp ông mà lại chưa
được thấy con thì chúng tôi biết nói với chị ta thế nào?
Ông trầm ngâm một lúc rồi bảo:
— Có Chúa sẽ mách bảo cho ta.
Bà xơ thì thầm trong miệng:
— Nhưng lẽ đâu lại đi nói dối.
Trong phòng sáng hẳn lên. Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt ông Madeleine.
Bà xơ vô tình nhìn lên thấy rõ. Bà kêu:
— Trời ơi! Thưa ông, ông làm sao thế? Tóc ông bạc trắng cả.
— Bạc trắng à!