Bà xơ không có gương soi. Bà lục trong túi đựng đồ vặt, lấy ra một chiếc
kính nhỏ thầy thuốc vẫn dùng để thử xem người hấp hối đã tắt thở chưa. Ông
Madeleine cầm miếng kính giơ lên soi đầu và bảo: “Ờ nhỉ!"
Ông lơ đãng nói thế, tâm trí như còn đang nghĩ đâu đâu. Bà xơ lạnh cả
người, cảm thấy có sự gì lạ lùng mới xảy ra. Ông lại hỏi:
— Tôi vào thăm chị ta được không?
Bà xơ rụt rè hỏi gặng:
— Thế ông Thị Trưởng không cho đón đứa con về cho mẹ nó sao?
— Có chứ, nhưng phải chờ vài ba hôm nữa.
Bà khẽ nói:
— Thế thì từ hôm nay đến hôm ấy đừng để chị ta gặp ông Thị Trưởng,
chị ta sẽ không biết rằng ông Thị Trưởng đã về. Như thế dễ bảo chị ta dằn
lòng đợi. Khi đứa bé đã về rồi, thì chị ta yên trí là ông Thị Trưởng đã đi đón
nó thực. Như vậy ta không phải nói dối.
Ông có vẻ suy nghĩ một lát rồi ôn tồn và nghiêm nghị bảo:
— Bà xơ ạ, không được. Tôi cần gặp chị ta ngay. Có lẽ tôi vội.
Hình như bà xơ không chú ý đến hai tiếng “có lẽ” nó làm cho lời nói của
ông Thị Trưởng khó hiểu và lạ lùng. Bà cúi đầu cung kính đáp:
— Nếu vậy thì chị ta đang ngủ, nhưng ông Thị Trưởng cứ vào cũng được.
Ông nhắc bà xơ chú ý đến cánh cửa mở không được tốt, tiếng cọt kẹt có
thể làm cho người ốm đang ngủ phải giật mình, rồi đi vào phòng của
Fantine, đến gần chỗ chị nằm và vén màn lên. Chị đang ngủ. Hơi thở khò
khè đặc biệt của bệnh phổi nghe rất thương tâm. Bà mẹ nào có con mang
chứng nan y ấy mà ban đêm thức nhìn con ngủ, tất phải não lòng với tiếng
khò khè bi đát ấy. Chị thở khó khăn thế mà nét mặt vẫn tươi tỉnh lắm, trông
khác hẳn lúc thức. Màu da xanh xao hóa trắng phau, hai má đỏ hồng. Hai
hàng lông mi dài và ánh như tơ vàng là chút nhan sắc cuối cùng còn rớt lại
của thời hoa niên trinh bạch. Hai mắt vẫn nhắm mà hàng mi cứ mấp máy.
Toàn thân của chị khe khẽ rung như có đôi cánh đang vỗ nhè nhẹ và sắp bay
bổng lên mang chị theo đi; đôi cánh vô hình mắt không trông thấy nhưng
lòng ta cảm thấy rõ ràng. Nhìn vẻ người chị, chẳng ai dám bảo đó là một
người bệnh đã đến lúc gần tuyệt vọng. Chị sắp cất cánh đi chứ không phải là
sắp chết. Khi có bàn tay lại gần và hái hoa thì cành cây dường rung rung nửa