NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 476

nhợt nhạt của bầu trời. Người kia hỏi:

— Tên cháu là gì?

— Cosette.

Người ấy như bị điện giật; lão nhìn kỹ nó lượt nữa rồi tay buông vai con

bé, lại xách thùng nước, cất bước đi.

Một lúc sau lão hỏi:

— Bé này, nhà cháu đâu?

— Ở Montfermeil, ông có biết không?

— Bây giờ cháu về đấy phải không?

— Thưa ông, vâng.

Ngừng một lát, lão lại hỏi:

— Ai sai cháu vào rừng lấy nước khuya thế này?

— Bà Thénardier ạ.

Người lạ cố hết sức lấy giọng tự nhiên mà hỏi, song nghe như có vẻ run

run khác thường:

— Bà Thénardier nhà cháu làm gì?

Con bé đáp:

— Bà ấy là bà chủ cháu. Nhà bán quán.

— Quán à? Thế thì ta lại đấy trọ đêm nay. Cháu dẫn ta lại nhé.

— Đi đường này đấy ạ.

Người lạ đi khá nhanh. Cosette nhanh nhẹn theo sau. Nó không thấy mệt

nữa. Thỉnh thoảng nó lại ngước mắt nhìn người ấy, ra vẻ bình tĩnh và tin cậy

vô cùng. Chưa ai dạy nó ngước lên Chúa và cầu nguyện bao giờ. Thế mà lúc

này nó cảm thấy có cái gì giống như niềm hy vọng và nỗi sung sướng được

hướng về Thượng Đế.

Mấy phút trôi qua. Người kia lại hỏi:

— Nhà bà Thénardier không mượn người ở à?

— Thưa không ạ.

— Chỉ có một mình cháu thôi ư?

— Vâng ạ.

Lại im lặng. Cosette lên tiếng:

— Cũng còn hai đứa con gái nữa.

— Hai đứa nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.