VII
COSETTE ĐI CẠNH NGƯỜI LẠ TRONG BÓNG
TỐI
Như trên đã nói, Cosette không sợ.
Người ấy bắt chuyện với nó; ông nói khẽ, hầu như thầm thì:
— Này cháu, cháu xách cái này chắc nặng lắm nhỉ?
Cosette ngẩng đầu lên đáp:
— Thưa ông, vâng.
Người ấy lại tiếp:
— Đưa đây, ông mang đỡ cho.
Cosette buông tay ra. Người kia đi từ từ bên cạnh, nói khe khẽ:
— Nặng thật.
Rồi người ấy bảo:
— Cháu lên mấy?
— Thưa ông, lên tám.
— Cháu đi từ đâu, có xa không?
— Cháu ở suối về, trong rừng kia.
— Nhà cháu còn xa nữa không?
— Đi độ mười lăm phút nữa thì đến.
Người lạ mặt im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi:
— Thế cháu không còn mẹ ư?
Đứa bé trả lời:
— Cháu không biết.
Không đợi người kia kịp nói, nó tiếp luôn:
— Hình như không có. Đứa nào cũng có mẹ, mà cháu thì không có.
Một lát sau, nó lại nói:
— Hình như trước kia cũng không có.
Người lạ dừng lại, đặt thùng nước xuống đất, cúi xuống đất, cúi xuống rồi
đặt hai tay lên vai con bé: người ấy cố nhìn kỹ nó, nhìn tận mặt nó trong
bóng tối. Khuôn mặt gầy gò, quắt queo của Cosette mờ mờ dưới ánh sáng