NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 475

VII

COSETTE ĐI CẠNH NGƯỜI LẠ TRONG BÓNG

TỐI

Như trên đã nói, Cosette không sợ.

Người ấy bắt chuyện với nó; ông nói khẽ, hầu như thầm thì:

— Này cháu, cháu xách cái này chắc nặng lắm nhỉ?

Cosette ngẩng đầu lên đáp:

— Thưa ông, vâng.

Người ấy lại tiếp:

— Đưa đây, ông mang đỡ cho.

Cosette buông tay ra. Người kia đi từ từ bên cạnh, nói khe khẽ:

— Nặng thật.

Rồi người ấy bảo:

— Cháu lên mấy?

— Thưa ông, lên tám.

— Cháu đi từ đâu, có xa không?

— Cháu ở suối về, trong rừng kia.

— Nhà cháu còn xa nữa không?

— Đi độ mười lăm phút nữa thì đến.

Người lạ mặt im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi:

— Thế cháu không còn mẹ ư?

Đứa bé trả lời:

— Cháu không biết.

Không đợi người kia kịp nói, nó tiếp luôn:

— Hình như không có. Đứa nào cũng có mẹ, mà cháu thì không có.

Một lát sau, nó lại nói:

— Hình như trước kia cũng không có.

Người lạ dừng lại, đặt thùng nước xuống đất, cúi xuống đất, cúi xuống rồi

đặt hai tay lên vai con bé: người ấy cố nhìn kỹ nó, nhìn tận mặt nó trong

bóng tối. Khuôn mặt gầy gò, quắt queo của Cosette mờ mờ dưới ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.