II
MAY MÀ CẦU AUSTERLITZ CÓ XE CỘ ĐI LẠI
Jean Valjean không còn phân vân gì nữa. Nhưng cũng may chính bọn
chúng còn đương do dự. Valjean lợi dụng sự do dự của chúng. Những phút
chúng mất đi vì do dự như thế lại rất có lợi cho ông. Ông ra khỏi chỗ nấp và
tiến sâu vào phố Postes, hướng về khu Vườn Bách Thảo mà đi. Cosette bắt
đầu đuối sức, ông phải ẵm nó trong tay và cứ thế đi. Ngoài đường không một
bóng người qua lại. Trời sáng trăng, người ta cũng không đốt đèn phố.
Valjean rảo bước đi lên. Chỉ mấy sải chân ông đã đến trước xưởng gốm
Goblet. Ánh trăng chiếu rõ những câu chiêu hàng từ xưa khắc ở trước cửa
xưởng:
«Đây là xưởng gốm
Của Goblet con,
Hãy đến mua cong.
Chậu, bô và hũ.
Cái gì cũng đủ:
Ống máng, gạch hoa…
Khách hàng gần xa,
Đều tiếp niềm nở.»
Ông đi qua phố Clef, đi khỏi giếng may Saint Victor, theo những phố
thấp dọc Vườn Bách Thảo và đến bờ sông. Đến đây ông dừng lại, quay đầu
trông. Bờ sông vắng vẻ, phố xá không bóng người. Đằng sau ông không có
ai cả, ông thở ra nhẹ nhõm.
Ông tiến đến cầu Austerlitz. Thuở ấy thuế cầu chưa bỏ. Ông đến buồng
người thương binh thu thuế, đưa một xu.
Người ấy bảo:
— Phải hai xu mới được. Ông bế một đứa bé đi dạo nên cứ phải trả hai
xuất.
Ông trả ngay hai xu và lấy một bực dọc vì có người để ý. Đã đi trốn thì