phải trót lọt, trơn tru, không va vấp vào đâu.
Một cỗ xe tải to đi qua cầu sông Seine một lần với vài người và cũng đi
sang bờ bên phải. Cái đó có lợi cho ông, ông lẩn trong bóng xe mà đi qua
cầu. Đến giữa cầu Cosette thấy tê chân, đòi xuống đi. Ông để nó xuống và
cầm tay nó dắt. Ông vượt khỏi cầu thì thấy về bên phải có mấy công trường.
Ông nhằm hướng đó mà đi. Muốn đến khu vực công trường, phải liều lĩnh đi
qua một khoảng trống sáng ngời ánh trăng, nhưng ông không ngần ngại. Bọn
người đuổi theo ông chắc chắn là mất dấu rồi. Ông cho là đã thoát nạn. Ông
tin là chúng nó sục tìm, nhưng không theo dõi được nữa.
Một đường phố nhỏ là phố Chemin Vert Saint Antoine chạy dài giữa hai
công trường bọc vách. Phố ấy hẹp và tối tăm, tuồng như xây dựng sẵn để
chờ ông. Trước khi tiến vào, ông ngoái nhìn lại đằng sau. Ở vị trí ông có thể
trông rõ suốt chiều dài cầu Austerlitz. Ông thấy có bốn bóng đen vừa đi lên
cầu. Bốn bóng đen ấy quay lưng về phía Vườn Bách Thảo và đi sang bờ
phải. Bốn bóng đen ấy chính là bốn tên đã đuổi theo ông, Jean Valjean rùng
mình kinh hãi y như con thú chạy sổng vừa bị bắt gặp lại.
Ông còn một hy vọng là lúc ông dắt tay Cosette đi qua khoảng đất trống
vằng vặc ánh trăng, có lẽ bọn ấy chưa lên cầu và như thế thì vẫn chưa nhìn
thấy ông. Trong trường hợp ấy, nếu ông đi vào con đường phố nhỏ trước
mặt, nếu ông đến được khu vực công trường rồi vùng ao đầm, vườn tược và
những khoảnh đất chưa có nhà thì ông thoát nạn.
Ông cảm thấy đi vào cái phố nhỏ lặng lẽ ấy có thể yên thân được. Ông đi
vào phố.