Hát hết ba câu, nó ngừng. Nó đã đến ngay trước số nhà 50-52. Thấy cổng
đóng, nó lấy chân đạp, tiếng đạp kêu ầm ầm, hùng dũng, không phải cái bàn
chân nhỏ của nó đạp ầm lên như thế, mà là do đôi giày người lớn nó đang đi.
Nhưng chính mụ già nó vừa gặp ở góc phố Petit Banquier chạy đến đằng sau
nó, kêu la om sòm, hoa chân múa tay:
— Trời ơi! Cái gì thế, cái gì thế, đứa nào đạp cửa, đứa nào phá nhà tao
thế?
Tiếng chân đạp cửa vẫn ầm ầm.
Mụ già gân cổ lên hét hết hơi:
— Bây giờ người ta xử sự với nhà cửa như thế này à?
Mụ bỗng ngừng lại, mụ nhận ra đứa bé:
— Thế nào? Lại thằng quỷ Satan này ư?
— Kìa! Bà già! Chào bà Burgonmuche. Tôi về thăm các cụ tổ nhà tôi
đây.
Cái mặt già nua và xấu xí nhăn lại một cách thù hằn nhưng hoài phí vì
đứa bé chẳng nhìn thấy gì trong bóng tối.
— Chẳng có ai cả, nhãi ạ!
— Sao! Thế cha tôi đâu?
— Ở hỏa lò.
— Còn mẹ tôi?
— Ở nhà pha.
— Ờ! Còn các chị tôi?
— Ở trong bóp.
Đứa bé gãi gãi mang tai, nhìn mụ Burgon kêu:
— Thế à!
Rồi nó xoay gót một cái, bước đi. Lát sau mụ già đứng trên ngưỡng cửa
còn nghe tiếng hát trong trẻo, ngây thơ của đứa nhỏ, trong khi nó chìm sâu
vào bóng đen những cây du đang rùng mình dưới ngọn gió ngày đông. Nó
hát:
«Vua Coupdesabot
Lên đường đi săn
Đi săn chim quạ
Cụ đi cà kheo,