XXII
ĐỨA BÉ KÊU KHÓC Ở QUYỂN III
(Xem Phần Thứ II, Quyển III, Chương I)
Những biến cố trên đây trong gian nhà phố Hôpital xảy ra được một hôm
thì ngay ngày hôm sau một đứa trẻ con hình như từ cầu Austerlitz tới, đi lên
con đường bên phải cầu, tiến về phía hàng rào Fontainebleau. Trời đã tối
hẳn. Đứa bé xanh xao, gầy guộc, rách rưới. Giữa tháng hai mà nó mặc quần
vải. Nó vừa đi vừa hát vang lừng.
Ở góc phố Petit Banquier, một mụ già đang lom khom bới đống rác dưới
ánh đèn treo ngoài phố. Đứa trẻ đi qua chạm phải mụ, lùi lại kêu lên:
— Kìa thế mà mình tưởng là một con chó kếch sù, kếch sù.
Lần thứ hai nói tiếng kếch sù nó rống lên một cách trào lộng. Có lẽ phải
viết hoa lên mới hình dung được cách nói đó: Một con chó “KẾCH SÙ,
KẾCH SÙ".
Mụ già ngẩng lên, giận dữ, nói nhồm nhoàm:
— Thằng oắt con! Nếu bà không cúi thì bà đã tống cho mày một đá vào
mông.
Đứa bé đã đi xa:
— Êu! Êu! Nó kêu lên. Hóa ra mình không lầm.
Mụ già tức uất người lên, đứng thẳng dậy, ngọn đèn đỏ lòm chiếu rõ cái
mặt nhợt nhạt, xương xẩu, nhăn nheo của mụ, hai mép mụ nhăn kiểu bàn
chân ngỗng. Cả người mụ lẫn trong bóng tối, chỉ còn trông thấy cái đầu. Có
thể nói đây là khuôn mặt của còm cõi được cắt bằng ánh đèn, trong đêm tối.
Đứa bé ngắm mụ nói:
— Thưa bà cái nhan sắc của bà, thuộc loại tôi không ưa cho lắm!
Đứa bé lại vừa đi vừa hát:
«Vua Coupdesabot.
Lên đường đi săn
Đi săn chim quạ»