NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 51

Ngày ở đội sà lan mày đã nổi tiếng là một thằng ngu. Không ai tự dưng đi
cà khịa với mấy thằng lãnh đạo, khước từ những món hời rồi đùng đùng xin
đi bộ đội. Bốn năm ở bộ đội mày được cái gì? Chắc là hiếm hoi lắm mày
mới nhìn thấy một bữa ăn như thế này? Cái thằng tao, hơn chục năm trước
cũng đã từng khốn nạn như thế. Bảo rằng tao không có lí tưởng ư? Xin lỗi.
Tao xung phong đi bộ đội trong lúc những thằng bạn tao cạy cục xin vào
đại học, xin đi nước ngoài. Khi biết tin thằng Phúc hi sinh ở chiến trường
Khe Sanh, tao đã thề sẽ quyết trả thù cho nó. Tóm lại tao là một thằng lính
sống chết với lí tưởng và ngu tín hơn cả những con chiên tử vì đạo. Nhưng
rồi sao? Trở về nhà với hai bàn tay trắng trong cảnh vợ yếu con còi. Không
thể mài cái lí tưởng thành sâm để ngậm mỗi ngày. Mà dẫu có là sâm đi nữa
thì nó cũng chỉ có ý nghĩa với những người sắp chết. Những người khoẻ
mạnh chúng ta hằng ngày cần có thứ nhét vào cái dạ dày. Và mày thấy đấy.
Tao đã đi một nước cờ xoay chuyển toàn bộ cuộc đời - Phát khoát tay. Căn
phòng như cao rộng hẳn ra, lung linh màu sắc bởi cái khoát tay ấy. Trong
ánh đèn nêông, chiếc Cup DD70 rực lên như một khối lửa, ba chiếc xe đạp
ngoại sáng loáng như trưng bày trong quầy hàng, chiếc cát xet hai cửa còn
để trong hộp xốp. Và tủ li, tủ đứng láng bóng màu vân gỗ lát, tủ lạnh sáng
loá dòng chữ mạ. - Mày xem đó, so với nhiều thằng ở Hà Nội này tao còn
kém xa chúng, nhưng mày phải nhớ là mới mười năm. Đó là công sức của
mười năm tao đã “đổi mới tư duy” trước cả những điều mà người ta đang
hô hào bây giờ. Không có chiếc Ipha ngoài kia, không có cửa hàng của chị
thì đến giời cũng chịu bó tay. Nhà nước trao cho chúng ta công cụ, phương
tiện và ta phải biết biến nó thành tài sản của mình, nguyên tắc sống này đã
là kim chỉ nam cho tất cả những kẻ thức thời bây giờ. Làm sao mà tồn tại
nổi mọi thứ tài sản xã hội chủ nghĩa ở cái thời buổi mà đồng lương chỉ đủ
nuôi người ta trong một tuần? Anh cán bộ bàn giấy ra vẻ đến công sở đúng
giờ, ra vẻ hí húi với tài liệu sổ sách, kì thực là anh ta chỉ ngồi vào bàn một
cách chiếu lệ và đầu óc bắt đầu nghĩ đến xổ số, cám lợn và cái xăm xe đạp
vừa bị châm kim. Anh ta tranh thủ mỗi ngày vài giờ chạy qua chỗ này chỗ
kia xếp hàng đong gạo, mua dầu, nhờ xin cho đứa con vào học hoặc xin cái
đơn thuốc. Các phòng ban, vụ viện thì đầy chật các kĩ tư, tiến sĩ, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.