NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 67

- Kìa anh, người ta biết bây giờ…
Mến kéo anh lên. Nhưng rồi cô lại đổ gục vào người anh, như lả đi vì

quá hạnh phúc. Anh phủ lên gương mặt cô những cái hôn cháy bỏng. Và họ
yên lặng hồi lâu, ngây ngất trong niềm đắm say ngọt ngào.

- Ghét anh lắm. Anh bỏ đi những đâu mà lâu thế? Lúc sau Mến mới kịp

trách móc.

- Đời lái xe lang bạt lắm… - Phát định trả lời một cách chung chung,

nhưng rồi anh thấy cần phải có một dẫn chứng cụ thể - Anh kể em nghe
này. Sau lần gặp em cuối cùng, xí nghiệp điều anh vào tận đồng bằng Cửu
Long chở gạo. Rồi lại chuyển sang đơn vị chở hàng quá cảnh cho
Campuchia. Mấy lần anh xin chuyển về đơn vị cũ để có dịp về trên này với
em mà không được.

Câu chuyện của Phát cứ trượt theo cái đà hư cấu ấy. Anh muốn làm cho

Mến yên lòng, muốn những giây phút này cả hai cùng được hưởng hạnh
phúc.

- Thôi chết, em đoảng quá - Mến bỗng kêu lên khi cô nhìn ra ngoài trời

và nhận ra hoàng hôn đang buông tím khoảng rừng. - Có lẽ anh đói lắm rồi.
Em đi nấu cơm nhé.

- Đêm nay anh ở lại đây - Phát nói quả quyết. Cái ý định có vẻ còn rất

mơ hồ chiều nay, giờ đã biến thành một ham muốn thực sự. Anh móc túi ra
một sấp tiền, túi vào tay Mến - Em đi mua một cái gì đó. Tốt nhất là một
con gà.

- Anh tưởng em không có tiền để đãi khách ư? - Mến phụng phịu không

bằng lòng, dúi trả lại tiền cho Phát - Gà em nuôi được nhiều lắm. Anh xem
kìa…

Phát ngắm nhìn đàn gà đang nháo nhác tìm về chuồng và quay lại nhìn

Mến mỉm cười. Tự nhiên anh chớm nảy ra một ý khôi hài khi tự ví mình
như một con cáo mà cô gái trước mặt anh đây còn mơn mởn, mỡ màng hơn
cả một ả mái tơ.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.