NHỮNG NGƯỜI Ở KHÁC CUNG ĐƯỜNG - Trang 77

gương mặt hốt hoảng, lo âu. Phía bên ngoài, hàng chục ngọn đèn khác cùng
giơ lên, chấp chới như trong một buổi lễ nhà thờ.

Đề nghị mọi người dãn cả ta. Tức thở quá. Tắt hộ mấy ngọn đèn dầu ma

dút kia đi - Một người cao gầy, dáng chừng là y sĩ của trạm xá nông trường,
từ nãy vẫn lúi húi bên giường người bệnh, bỗng đứng thẳng dậy, quay hẳn
người về phía sau, hoát tay như xua đuổi.

Nhưng đám đông chỉ khẽ nhích về phía sau một chút rồi lại ùn lên, đặc

kín cả gian phòng.

Có ai đó giọng bỗng hốt hoảng:
- Không cứu được phải không? Sao không cho gọi xe cấp cứu mau lên.

Này chạy lên phòng giám đốc bảo đánh ngay cái Uoat đến mau lên.

- Làm gì mà cứ rối lên thế. Người ta đang làm hô hấp nhân tạo. Khéo

không lại chết oan vì hấp tấp.

Mấy chị con mọn bế con đứng ở vòng ngoài, thì thầm với nhau:
- Ban chiều tôi vẫn thấy nó đi lấy lá xông kia mà.
- Bị cảm từ hôm kia. Cũng thường thôi. Chuyện tình duyên cả dấy. Khổ

nó thế! Gia đình nhà tay kia không đồng ý. Hôm nọ tay anh trai cậu kia
đánh xe lên chửi rủa, xỉ nhục nó đủ điều…

- Chuyện tối nay mới hệ trọng, các bà không biết. Cái tay Phú ấy, mọi

người cứ khen nó. Tôi thì tôi đoán nó là cái thằng Sở Khanh từ lâu rồi. Tại
nó hết ả. Chập tối nó vừa đến chỗ con bé. Quân độc ác. Con bé đang ốm mà
nó cũng không để cho yên. Nó nói gì thì mọi người đoán tự khắc biết. Thế
nên con bé phẫn uất quá, đâm liều…

- Thươg con bé quá. Được người, được nết mà duyên kiếp chẳng ra sao.
Một chị mặc áo màu xanh sĩ lâm, đầu vấn khăn chàm, hỏi giọng thật thà:
- Có đúng là cô ấy vừa tự tử không? Uống lá ngón hay thuốc ngủ?
- Thuốc với lá gì? Không nhìn thấy đoạn dây dù ông Thạc vừa rút từ trên

xà nhà xuống đấy à? Con bé nó gan quá. Dám huỷ hoại cả đời mình. May
mà đang lục đục xếp ghế thì phòng bên các cô ấy biết, xô cửa sang kịp. Hú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.