NHỮNG NGƯỜI TẠO RA HIỆN THỰC - TẬP 2 - Trang 86

33

- Chúng ta cần phải nói chuyện lại về những dòng chảy Thời gian. – Lou

White vừa nói vừa nhảy thoắt lên rìa vệ đường.

Chúng tôi đã trở về khu tôi ở trước kia, nơi tôi đã học bước những bước

đầu tiên – một kiểu ví von thực là hợp cảnh – thăng bằng trên mép vệ
đường.

Tôi thường không hoài nhớ gì quá khứ, nhưng việc trở lại nơi đây cũng

làm tôi thấy bồi hồi thế nào. Một cảm giác gì mơ hồ đã giục tôi tiến bước
và quên đi những ngày xa xưa.

- Thật dễ đi trật đường, – tôi nói lớn, mắt nhìn mơ hồ vào khoảng không.

Cuộc sống ngày thường tủn mủn bẫy ta, những nghi ngờ của ta, những
niềm tin giới hạn nấp sâu trong lòng ta...

Lou White đi trước tôi, im lặng. Chợt anh đảo người một cách thật nhẹ

nhàng khó hình dung được ở một người cao lớn như anh, và thoáng cái đã
đi ở phía sau lưng tôi.

- Từ đây tôi nghe anh rõ hơn, – anh nói. Nói tiếp đi...
- Ừ thì, tôi có cảm tưởng là mình đã xóa được hết Tầm quan trọng cá

nhân của mình, thế rồi tôi có những giấc mơ, sau vụ trái bom.

- Anh không lấy câu chuyện đó ra khỏi đầu được nhỉ?

- Trái bom ấy à?... Đúng, thú thực là tôi nghĩ đến nó suốt.
- Điều đó đang cản trở anh tiến lên đấy. Anh có nhận thấy không?... Anh

bị cột chặt vào một sự kiện đã thuộc về Quá khứ. Nếu anh tiếp tục ôm trái
tạ đó, nó có thể kéo anh chìm sâu xuống đáy nước.

- Nhưng làm thế nào để buông nó ra? Tôi không làm được...

- Tào lao! Anh từng làm được chuyện khó hơn nhiều. Đó, đó là biểu hiện

của Tầm quan trọng cá nhân! Tôi đáng thương lắm, tội nghiệp tôi hết sức!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.