NHỮNG NGƯỜI THÍCH ĐÙA - Trang 121

-Tôi không tìm được việc gì hợp ý nguyện cả, vì đầu óc lúc nào cũng bị

ám ảnh bởi chuyện sắp phải tòng ngũ. Chỉ mong sao cái thời hạn tại ngũ
chóng qua đi. Lúc ấy tôi sẽ làm việc ngày đêm để cướp lại thời gian! Thế
nào tôi cũng phải viết 1 tác phẩm thật vĩ đại, để mọi người phải nhắc đến
tên tôi!... Chà, cái chuyện tòng ngũ tai ác này!...

Đến năm 26, hắn hết hạn phục vụ trong quân đội.

-Tôi vẫn chưa thể nào bắt tay vào làm việc 1 cách thật sự được. Vì cứ

quanh quẩn lo 2 bữa ăn đã hết ngày rồi. Khi nào người ta chưa có được 1
công việc đàng hoàng và 1 khoản thu nhập cố định, thì chưa thể nói gì đến
chuyện sáng tác!

Năm 28 tuổi, khi đã có công ăn việc làm tử tế, hắn kêu:

-Điều kiện thiếu thốn thế thì sáng tác thế quái cho được! ít ra là phải có

2 buồng và có máy thu thanh! Lúc nào làm việc mệt, mở máy ra nghe nhạc
cho đỡ mệt, sau đó lại tiếp tục làm việc. Như thế tinh thần mới sảng khoái,
làm việc mới có hiệu quả được chứ! Ôi! Giá tôi có 1 chiếc máy thu thanh
thì hay biết chừng nào?

Năm 29 tuổi, hắn tậu được 1 căn nhà 2 buồng và sắm được 1 cái máy

thu thanh. Nhưng tác phẩm mà hắn dự định từ bao nhiêu năm nay vẫn đứng
nguyên tại chỗ.

-Chao ôi là cô đơn! - hắn thở dài - Sự cô đơn làm cho lòng tôi trống trải

như 1 bãi sa mạc! Thử hỏi như thế làm sao tôi có thể tìm ra cảm hứng sáng
tác được! Ôi! Phải có một tia nắng nào sưởi ấm được lòng ta! Phải có 1
ngôi sao nào đem lại cho ta nguồn vui và nguồn sức mạnh! Phải có 1 người
nào mà vì nó ta sẵn sàng làm việc quên ăn quên ngủ chứ!... Ai là người có
thể làm thần tượng cho ta, có thể làm mục đích của đời ta? Ôi, tình yêu của
ta! Người ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.