NHỮNG NGƯỜI THÍCH ĐÙA - Trang 82

Vừa xuống cầu thang, nhà văn vừa nghĩ: Không hiểu câu ông ta nói: Xin

ngài cứ đến chúng tôi rất hân hạnh" là có ý gì? Chỉ là một câu nói xã giao
hay là một lời mời thành thực? Có thể, lần này ông ta chưa dám để nghị
mình viết cho cái gì, chỉ vì sợ hơi đường đột chăng? Nếu vậy lần sau đến,
chắc thế nào ông ta cũng phải mời mình viết cho một bài báo... Mà cũng có
thể quả thật hôm nay ông ta chưa có việc gì cần nhờ đến mình...

Nhà văn nổi tiếng nghĩ vậy rồi đi đến tờ báo khác. Ông quyết định phải

gặp viên giám đốc tờ báo này, vì hồi xưa ông có quen biết cố thân sinh ra
ông ta. Lúc đầu, ông có thể gợi chuyện về bố ông ta, tỏ ý thương tiếc ông
cụ, rồi dần dần sẽ lái sang chuyện làm ăn.

-Ông cần gặp ai? - người gác cổng hỏi.

Ông trả lời là muốn gặp ông giám đốc. Nhưng người ta cho ông biết ông

giám đốc đi Châu Âu mất rồi. Đã định quay về, nhưng ra đến cửa, đứng tần
ngần một lúc, nghĩ thế nào ông lại quay lại bảo người gác cửa:

-Nếu vậy bác cho tôi gặp ông phụ trách mục văn nghệ.

-Ông cho tôi biết tên để tôi vào báo.

Ông xưng tên và người ta cho ông vào.

Câu chuyện giữa ông và ông phụ trách mục văn nghệ mở đầu cũng na ná

như câu chuyện giữa ông với viên chủ bút tờ báo trước. Có điều lần này ông
phải tìm cách nói khéo ngay cho chủ nhân biết là ông sẵn sàng viết một cái
gì đó, thậm chí ông còn nói thẳng là từ lâu ông vẫn viết truyện ngắn cho các
báo. Đoạn ông nói thêm:

-Chỉ tiếc là có lẽ ông không còn nhớ cái hồi đó...

-ồ, sao bác lại nói thế! Tôi nhớ lắm chứ! Truyện nào của bác tôi cũng

đều đọc cả. Bác viết truyện hay lắm, quên thế nào được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.