NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 11

“Homily, Pod và Arrietty bé nhỏ.”

“Pod?”

“Phải, ngay cả cái tên của họ nghe cũng thật kỳ lạ. Họ tưởng tượng rằng họ
có tên riêng của mình - khá khác biệt với tên của loài người - nhưng chỉ
thoáng nghe ta cũng có thể thấy chúng đã được mượn. Ngay cả tên của bác
Hendreary và Eggletina. Tất cả những gì họ có đều là vay mượn; họ không
có bất cứ cái gì là của riêng họ cả. Chẳng có gì. Tuy nhiên, em trai ta nói họ
rất dễ tự ái và kiêu ngạo, và họ nghĩ rằng họ sở hữu cả thế giới.”

“Ý bà là sao?”

“Họ nghĩ rằng loài người chỉ được tạo ra để làm công việc nặng nhọc -
những kẻ nô lệ khổng lồ sinh ra để họ sử dụng. Ít ra đó là điều họ nói với
nhau. Nhưng em trai ta nói rằng dưới vẻ bề ngoài đó, nó nghĩ họ sợ hãi. Là
vì họ sợ hãi, nó nghĩ, cho nên họ mới trở nên bé như thế. Mỗi một thế hệ lại
một bé hơn và ẩn khuất hơn. Ngày xửa ngày xưa, dường như vậy, và ở
nhiều nơi trên nước Anh, tổ tiên chúng ta đã nói khá công khai về những
‘người tí hon’.”

“Vâng,” Kate nói, “cháu biết.”

“Ngày nay, ta cho rằng,” bà May chậm rãi nói tiếp, “nếu họ có còn tồn tại
chăng nữa, thì ta cũng chỉ tìm thấy họ trong các ngôi nhà cũ kỹ và yên tĩnh
ở vùng nông thôn hẻo lánh - và chỗ nào con người sống theo lệ thường. Lệ
thường là cái bảo vệ họ. Họ phải biết được những phòng nào sẽ được sử
dụng và sử dụng khi nào. Họ không ở lâu những chỗ có người cẩu thả hay
có trẻ con ương ngạnh, hoặc có một số loại vật nuôi nhất định.

“Cái ngôi nhà đặc biệt ấy, tất nhiên, là lý tưởng - tuy rằng đối với một vài
người trong số họ thì hơi lạnh lẽo và trống trải. Bà dì Sophy nằm liệt
giường, do một tai nạn khi đi săn khoảng hai mươi năm trước, còn về
những người khác thì chỉ có bà Driver đầu bếp, Crampfurl làm vườn, và
thỉnh thoảng có một người hầu không thường xuyên hay gì đó. Em trai ta,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.