NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 32

“Con biết có hai người khổng lồ không?”

“Có,” Arrietty nói, “bà dì Sophy và bà Driver.”

“Đúng thế,” bà Homily nói, “và Crampfurl ở ngoài vườn.” Bà đặt bàn tay
thô ráp lên đôi bàn tay nắm vào nhau của Arrietty. “Con có biết về bác
Hendreary không?”

Arrietty nghĩ một lát. “Bác ấy đi nước ngoài?” cô bé nói.

“Di cư,” bà Homily sửa lại, “đến phía bên kia của thế giới. Cùng bác Lupy
và toàn thể con cái của hai người. Đến một cái hang của con lửng - một cái
lỗ bên bờ đất dưới hàng rào cây táo gai. Thế con nghĩ tại sao bác ấy lại làm
thế?”

“Ồ,” Arrietty nói, mặt cô bé sáng lên, “để được ra ngoài... để được nằm
dưới ánh nắng... để được chạy trên thảm cỏ... để được đu trên cành cây như
những chú chim... để được mút mật ong...”

“Vớ vẩn, Arrietty,” bà Homily kêu lên gay gắt, “đó là một thói quen kinh
tởm! Mà bác Hendreary của con lại là một người bị thấp khớp đấy. Bác ấy
di cư,” bà nói tiếp, nhấn mạnh từng từ, “vì bác đã bị ‘nhìn thấy’.”

“Ồ,” Arrietty nói.

“Bác ấy đã bị Rosa Pickhatchet ‘nhìn thấy’ vào ngày 23 tháng Tư năm
1892, trên cái bệ lò sưởi ở phòng khách nhỏ. Trong tất cả những chỗ có thể
bị nhìn thấy...” bà chợt nói thêm với vẻ băn khoăn.

“Ồ,” Arrietty nói.

“Mẹ chưa bao giờ nghe thấy mà có lẽ cũng chưa ai hiểu tại sao lúc đầu bác
ấy lại đi đến cái bệ lò sưởi ở phòng khách nhỏ. Chẳng có gì trên đó, bố con
đã cam đoan với mẹ, mà lại không thể nhìn thấy nếu đứng từ sàn nhà hay
đứng nghiêng trên cái núm cửa tủ và vịn vào chìa khóa cho vững. Đó là
điều bố con làm trong những dịp hãn hữu ông từng vào phòng khách...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.