NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 63

Cậu bé nhìn cô bé với ánh mắt kỳ lạ. “Cậu không tin là có họ?”

“Không,” Arrietty nói, “thế còn cậu?”

“Tất nhiên là không!”

“Mẹ tôi tin vào họ,” cô bé nói, cố gắng làm cậu bé nguôi giận. “Mẹ tôi cho
rằng đã có lần nhìn thấy một nàng tiên. Đó là hồi mẹ tôi còn bé và sống với
bố mẹ của bà ở đằng sau cái đống cát trong kho để chậu hoa.” Thực sự, cô
bé nghĩ, cậu này là một kiểu con trai rất cáu kỉnh.

Cậu bé ngồi xổm xuống và cô bé cảm thấy hơi thở của cậu trên má mình.
“Thế nó như thế nào?” cậu bé hỏi.

“To khoảng bằng con đom đóm với những chiếc cánh như cánh bướm. Và
nó có khuôn mặt nhỏ xíu, mẹ tôi nói, sáng rực và di chuyển như tia sáng lóe
còn những bàn tay tí hon thì luôn động đậy. Khuôn mặt của nó luôn thay
đổi, mẹ tôi nói, luôn cười và như là ánh sáng lung linh. Nó có vẻ như đang
nói chuyện, mẹ tôi nói, rất nhanh nhảu - nhưng ta không nghe được một lời
nào cả...”

“Ồ,” cậu bé nói, vẻ thích thú. Một lúc sau cậu hỏi, “Nó đi đâu?”

“Nó chỉ đi,” Arrietty nói. “Khi mẹ tôi nhìn thấy nó, nó có vẻ như đang bị
mắc vào một cái mạng nhện. Lúc đó trời đã tối. Khoảng năm giờ vào một
chiều đông. Sau bữa trà.”

“Ồ,” cậu bé lại nói và cầm lên hai cánh hoa anh đào mà cậu gập vào nhau
như một chiếc bánh kẹp rồi từ từ ăn. “Giả dụ,” cậu vừa nói vừa nhìn chằm
chằm qua cô bé về phía bức tường ngôi nhà, “cậu nhìn thấy một người đàn
ông nhỏ bé, cao bằng khoảng cái bút chì, với một miếng vải xanh lơ vá trên
quần, trèo lưng chừng rèm cửa sổ, đang bê một tách trà búp bê - cậu có
nghĩ đó là ông tiên không?”

“Không,” Arrietty nói. “Tôi sẽ nghĩ đó là bố tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.