NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 89

Cậu bé để chăn tụt xuống khỏi miệng và nói, “Arri-cái gì-y?” Cậu có vẻ
bực mình.

“Etty,” cô bé từ tốn nhắc lại. “Cậu đã lấy lá thư chưa?”

Cậu nhìn chăm chú cô bé một lát không nói gì, rồi bảo, “Tại sao cậu lại lẻn
vào phòng tôi?”

“Tôi không lẻn vào,” Arrietty nói. “Thậm chí tôi còn chạy đấy. Cậu không
thấy à?”

Cậu bé im lặng, nhìn cô bé chằm chằm với đôi mắt trợn tròn khổng lồ.

“Khi tôi đem cuốn sách ra thì cậu đã đi rồi,” cuối cùng cậu bé nói.

“Tôi phải đi. Bữa trà đã xong. Bố tôi gọi tôi.”

Cậu bé hiểu. “Ồ,” cậu bé chỉ nói vậy, và không trách cô bé.

“Cậu đã lấy lá thư chưa?” cô bé lại hỏi.

“Rồi,” cậu bé nói, “tôi đã phải quay lại hai lần. Tôi nhét nó vào hang của
con lửng...” Cậu bé đột nhiên hất chăn ra và đứng lên trên giường, to khổng
lồ trong áo ngủ vải flanen nhạt màu. Đến lượt Arrietty sợ hãi. Cô bé hơi
quay đi, mắt nhìn lên khuôn mặt cậu bé, và bắt đầu từ từ lùi lại về phía cửa.
Nhưng cậu bé không nhìn cô; cậu đang sờ soạng đằng sau một bức tranh
trên tường. “Nó đây này,” cậu bé nói, lại ngồi xuống, và cái giường kêu cọt
kẹt rất to.

“Nhưng tôi không muốn lấy lại nó!” Arrietty kêu lên, lại tiến lên. “Lẽ ra
cậu phải để ở đó! Tại sao cậu lại mang nó về?”

Cậu bé lật lá thư trên những ngón tay mình. “Ông ấy đã viết lên nó,” cậu bé
nói.

“Ôi, làm ơn,” Arrietty kêu lên xúc động, “cho tôi xem nào!” Cô bé chạy
thẳng đến bên giường và giật giật tấm ga rủ xuống. “Thế là họ còn sống!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.