NHỮNG NGƯỜI VAY MƯỢN TÍ HON - Trang 92

Chương 14

Ông Pod không nói gì cho đến khi họ đã vào phòng khách. Ông cũng
không nhìn cô bé. Cô bé phải hấp tấp đi nhanh hết sức theo ông. Ông phớt
lờ nỗ lực của cô bé khi giúp ông đóng các cổng vào, nhưng có một lần, khi
cô bé bị vấp ngã, ông đợi đến khi cô đứng lên, nhìn cô với vẻ gần như
không quan tâm trong khi cô bé phủi bụi trên đầu gối.

Bữa ăn tối đã được bày ra, quần áo là ủi đã được cất dọn và bà Homily từ
bếp chạy vào, ngạc nhiên khi nhìn thấy họ đi cùng nhau.

Ông Pod ném chiếc túi đi mượn xuống. Ông nhìn vợ chằm chằm.

“Có chuyện gì thế?” bà Homily ấp úng nói, nhìn từ người này sang người
kia.

“Nó đã vào phòng trẻ đêm,” ông Pod khẽ nói, “nói chuyện với cậu bé đó!”

Bà Homily bước lên, hai tay run rẩy áp vào tạp dề, đôi mắt hoảng hốt liếc
qua liếc lại. “Ôi, không...” Bà thở hắt ra.

Ông Pod ngồi xuống. Ông đưa bàn tay mệt mỏi vuốt mắt và trán; khuôn
mặt ông có vẻ nặng nề như một cục bột nhão. “Bây giờ thì sao?” ông nói.

Bà Homily đứng im, cúi đầu trên đôi tay siết chặt, và nhìn chằm chằm vào
Arrietty. “Ôi, con không thể...” bà thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.