NHỮNG ÔNG TRÙM TÀI CHÍNH - Trang 204

Năm năm 1922. Trong khi đó, Thomas Lamont, biểu tượng sống của
con đường mà Strong đã không lựa chọn, sống trong một ngôi nhà
hiện đại giao giữa phố Số 1 và đại lộ Công viên, nghỉ tại biệt thự ở
Englewood vào mùa xuân, và về chơi điền trang tại North Haven,
Maine mỗi khi hè tới.

Strong vẫn liên tục bị bệnh tật hành hạ. Tháng Hai năm 1923,

bệnh lao lan đến thanh quản, buộc ông phải xin nghỉ phép một đợt
nữa để đến Colorado – đợt nghỉ phép thứ tư trong vòng bảy năm –
ông quay lại làm việc vào tháng Mười, nhưng từ đó chỉ làm bán thời
gian mà thôi. Tính từ lúc phát bệnh lần đầu tiên vào năm 1916, ông
đã tiêu tốn một nửa số thời gian rời xa nhiệm sở. Ngay cả khi đang
làm việc trên danh nghĩa, ông cũng thường xuyên rơi vào trạng thái tê
liệt, “khổ sở bởi những liều morphine lớn” được tiêm vào người để
kiềm chế cơn đau khủng khiếp. Ông già sọm hẳn đi. Bị ép phải
ngừng chơi tennis và các loại hình thể dục thể thao hoạt động mạnh
khác, ông lên cân rất nhanh và bị rụng tóc dần dần. Trông ông giờ
đây hốc hác và kiệt quệ, người ta gần như không còn nhận ra người
thanh niên vóc người cao dong dỏng, mảnh khảnh, tự tin và điển trai
của mười năm trước nữa.

Xưa kia, ngay cả sau cái chết của người vợ thứ nhất, ông vẫn

luôn là người rất quảng giao và thích tụ tập. Đến nay ông hầu như
không ra ngoài vào buổi tối và cũng chẳng bao giờ có mặt ở các rạp
hát hay opera. Công việc là niềm an ủi duy nhất, tất cả những buổi
tối của ông đều được hiến trọn cho những buổi làm việc lặng lẽ
cùng các giám đốc và viên chức ngân hàng khác.

Đầu năm 1924, cả hai cậu con trai đều ngỏ ý muốn lập gia

đình, ông bèn viết cho Norman: “Sự cám dỗ luôn án ngữ trước mặt
tôi, xúi giục tôi vứt bỏ hết công việc và nghỉ ngơi, đi thăm thú khắp
nơi, viết lách chút đỉnh, và quên bớt những âu lo.” Không ai trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.