NHỮNG ÔNG TRÙM TÀI CHÍNH - Trang 486

HARVEY: “Ồ, tôi nghĩ là chúng tôi thường để hành động của

mình giải thích cho các chính sách.”

KEYNES: “Hoặc là giải thích cho lý do của các chính sách?”

HARVEY: “Đưa ra những lý do là một việc làm nguy hiểm.”

KEYNES: “Hay đó là để bảo vệ ngân hàng khỏi những lời chỉ

trích?”

HARVEY: “Với những lời chỉ trích, tôi sợ rằng, mặc dù Ủy ban có

thể không đồng ý, chúng tôi không thừa nhận rằng cần phải bảo vệ
chúng; bảo vệ chính mình với chúng tôi giống như một người phụ nữ
cứ cố giữ trinh tiết vậy.”

Norman cuối cùng cũng trở lại Anh vào tháng Hai năm 1930 và

đồng ý cung cấp bằng chứng cho Ủy ban. Ông không phải là một
nhân chứng tốt. Ăn nói lưu loát và kể chuyện rất dí dỏm ở ngoài
đời, ông lại rất đề phòng và buồn chán trước công chúng, ông trả
lời các câu hỏi, mà khi ở vị trí của mình ông không bao giờ quá kiên
quyết, bằng những câu ngắn và thỉnh thoảng cả những từ đơn âm
tiết. Không quen với việc phải trình bày hay bào chữa cho chính
mình, ông buột miệng nói ra những ý kiến mà bản thân ông không
chủ định hoặc không tin, ông khăng khăng rằng không có mối liên
hệ nào giữa chính sách tín dụng của ngân hàng mình với mức độ thất
nghiệp. Ông tỏ ra thờ ơ và chai sạn với tình trạng khốn khổ, tuyệt
vọng của những người thất nghiệp, làm xấu thêm hình ảnh về các
chủ nhà băng trong mắt các đảng viên đảng Xã hội trong chính phủ
mới và cử tri, những người đang có những cảm nhận đầu tiên về
ông. Với những câu hỏi chính xác đến lạnh lùng của Keynes,
Norman tỏ ra uể oải và chậm chạp, trốn tránh đằng sau những lời
nói vô vị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.