NHỮNG QUY TẮC MẸ NGHIÊM KHẮC DẠY CON TỰ LẬP - Trang 128

chúng hỏi xin, và chắc chắn sẽ không cho trước khi chúng cần đến. Tôi
càng không tin rằng nên bọn trẻ sớm biết thứ gì đó khi chúng chưa cần
thiết phải làm với những món đồ đó (như đồ công nghệ hay đồ chơi hay
bất kỳ thứ gì), mà còn chẳng có gì cần phải làm với thái độ, cách nghĩ và
cách hành động lớn trước tuổi như vậy. Ý tôi là hãy giữ sự ngây thơ
trong bọn trẻ tồn tại càng lâu càng tốt. Chúng chỉ là trẻ con trong chớp
mắt – nhưng chúng sẽ là người lớn suốt cả quãng đời dài.

Khi chúng tìm thời điểm thích hợp để hỏi bạn, khi nhận thức của

chúng đã phát triển tới mức nhận ra có cái gì ngoài kia, cái gì được bán
sẵn, người khác có cái gì thì sao?… Khi đó bạn phải đưa ra quyết định
trả lời đồng ý hay không – và được thôi, bạn có thể vẫn trả lời “không”.
Tôi sẽ đưa ra một vài ví dụ minh họa cho ý của mình. Hãy xem liệu bạn
có thể tìm ra tất cả điểm chung của chúng hay không:

Trường hợp kem phủ bánh

Tôi đang mở một bữa tiệc gia đình vào buổi tối. Con trai lớn của tôi

chưa đầy một tuổi và thằng bé đã mặc bộ đồ dự tiệc là bộ áo liền quần xù
bông màu trắng. Bên bàn ăn, vợ của ông anh họ tôi đang đặt đứa con
trai nhỏ của cô ấy ngồi trên đùi; thằng bé cùng tuổi con trai tôi, hơn
kém nhau một tháng gì đó. Cả bàn ăn, ai cũng than vãn về món tráng
miệng (điển hình cho các bữa tiệc gia đình nhà tôi; đó là cách chúng tôi
khuấy động bữa tiệc). Các vị khách đang thử món này món kia, nhấc
dao ra khỏi cái bánh, chuyển miếng bánh cho người khác và lấy một cái
bánh quy khác hoặc một mẩu sô cô la trong những cái khay. Bà mẹ này
nói: “ Tôi có thể cho thằng bé ăn gì chứ? Nhìn này…” Phút chốc, có ai
đó nhanh chóng cắt cho cô ấy một lát bánh mỏng dính để đút cho đứa
trẻ. Thằng bé không thể tự ăn, nhưng cô ấy dùng ngón tay quệt lớp kem
phủ và cho vào miệng nó. Con trai tôi thì sao? Thằng bé mặc bộ áo liền
quần màu trắng ấy? Nó đang bò loanh quanh, theo bản năng nó bò về
phía đồ tráng miệng. Để tôi nói với bạn điều này, hơn tám năm sau,
thằng bé đã vô cùng sốt sắng đi về phía món tráng miệng thay vì bò một
cách bản năng như trước – nhưng nó đã tự mình làm được điều đó.
Không đời nào tôi lại lấy tay xúc kem cho nó ăn khi nó tám tháng tuổi.

Xem nào, tôi biết thằng bé đã được điều đó; tôi cũng không phải là

người phản đối món tráng miệng, nếu ăn điều độ (ngoại trừ tại các bữa
tiệc, nơi việc ăn uống điều độ bị đe dọa). Nhưng lời từ chối lịch sự của
tôi đối với “bánh quy cho trẻ em” khi thằng bé còn nhỏ và thái độ khiêm
tốn với sự cám dỗ của bánh quy thường bị người ta cho là thái độ phản
đối đồ tráng miệng suốt đời. Điều đó không đúng – nhưng tôi cũng

127

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.