NHỮNG QUY TẮC MẸ NGHIÊM KHẮC DẠY CON TỰ LẬP - Trang 130

Kung Fu Panda II thì sao? Nó có đủ tính giải trí (hoặc người ta cố tình
làm cho nó đủ tính giải trí) cả với người lớn nữa. Tôi mới đọc được rằng
đa số khán giả của những bộ phim chiếu rạp xuất sắc là thanh thiếu
niên. Có vẻ như kể cả những bộ phim tự xưng là dành cho trẻ em cũng
được làm để hấp dẫn đối tượng khán giả vị thành niên đó; những bộ
phim dành cho người lớn bị làm cho đơn giản bớt, những bộ phim dành
cho trẻ em lại bị làm cho phức tạp lên, tất cả đều có thể đáp ứng đối
tượng khán giả vị thành niên nằm ở giữa.

Đừng hiểu lầm ý tôi: Tôi thích những bộ phim gia đình có đủ những

yếu tố gây cười, có nhắc đến văn hóa giới trẻ, có những diễn viên quen
thuộc tham gia lồng tiếng, và – trên hết – đủ ngắn để tôi không phải
biến mất khỏi ghế để lấy cả chậu bắp rang bơ 4000 calo khác. Nhưng
khi bọn trẻ nhà tôi thật sự còn rất nhỏ – dưới năm tuổi, ví dụ thế, hay
thậm chí dưới sáu hoặc bảy tuổi, thời điểm chúng vẫn thờ ơ với những
bộ phim ngốn nhiều thời gian, hoặc vẫn còn đang trong giai đoạn may
mắn thiếu cơ hội tiếp cận quảng cáo trên ti vi – thì đây không phải là
những bộ phim mà tôi muốn cho bọn trẻ xem. Hoặc đó không phải là
một bộ phim mà chúng thật sự thích. Việc không cho bọn trẻ xem
những bộ phim như vậy không phải là một kế hoạch được suy tính kỹ
càng ngay từ đầu của tôi. Chuyện này xảy ra vì cậu con trai đầu lòng của
tôi có vài vấn đề với tiếng ồn, thậm chí âm thanh của một con rối sư tử
chơi saxophone trong đoạn video Baby Eistein cũng có thể khiến nó
hoảng sợ. Hệ thống âm thanh vòm

(4)

của hãng Dolby phát ra trong đêm

cũng sẽ làm nó phát điên.

Vì vậy khi các con bắt đầu xem ti vi, kênh truyền hình Noggin (bây

giờ là Nick Jr.) chính là sự lựa chọn lý tưởng. Những chương trình như
Liftle Bear đáng yêu, Franklin khó ưa, Maisy kỳ lạ và vui nhộn,
Wonder Pets ngọng líu ngọng lô, Backyardigans thú vị và rất nhiều
chương trình được yêu thích khác, tất cả đều chỉ có thời lượng khoảng
hai lăm phút, không bị xen giữa bởi quảng cáo cho các bộ phim, các
món đồ chơi hay ngũ cốc. Con trai tôi thích xem Noggin một thời gian
rất dài, trong khi những bộ phim chiếu rạp bị trượt ra khỏi tâm trí của
nó. Thậm chí ngay cả DVD về những bộ phim kinh điển cũng không lôi
kéo được sự chú ý của chúng.

Mặc dù vậy, có thời điểm chị gái tôi đã nói: “Em biết không, em nên

bỏ Noggin đi và cho chúng xem phim của Disney.” Tôi đã nói điều này
với chị tôi – tại sao? Chừng nào chúng còn chưa tự mình quay lưng lại
với Liftle Bear (và chúng hầu như chắc chắn đều buồn bã nếu quay lưng
lại), tôi cũng sẽ không bao giờ bắt chúng ngừng xem; tôi sẽ không bảo
bọn trẻ rằng năm tuổi là đã “quá tuổi” để xem Liftle Bear rồi. Một lần,

129

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.