NHỮNG TẶNG PHẨM CỦA NGƯỜI DO THÁI - Trang 98

Hành trình của họ - qua ngả đường hoang vu ở Biển Sậy (chứ không

phải là “biển đỏ” như một số dịch sai) - không thể phát hiện và là nguồn gốc
của vô số những cuộc tranh luận của các học giả. Nhưng chúng ta có thể
hình dung “biển” này lầy lội hơn nhiều so với một khối nước rộng lớn; và
khi Pharaoh thay lòng đổi dạ, cho người ngựa đột kích họ từ sau lưng, thì có
lẽ chúng ta nên hình dung đến một điều thần diệu đang đến.

Khi lực lượng của Pharaoh tới gần, con cái Israel đã chống lại Moshe

và kêu gào:

“Bên Ai Cập không đủ mồ chôn hay sao,

mà ông lại đưa chúng tôi vào chết trong sa mạc?

Ông làm gì chúng tôi vậy, khi ông đưa chúng tôi ra khỏi Ai Cập?

Đó chẳng phải là điều chúng tôi đã nói với ông bên Ai Cập sao?

Chúng tôi đã bảo: cứ để mặc chúng tôi làm nô lệ Ai Cập!

Thà làm nô lệ Ai Cập còn hơn chết trong sa mạc’

Trong ba lần, chẳng phải dân Israel đã đền ơn cho sự kiên định của

Moshe trong trận đấu giằng co giữa ông với vua Pharaoh và lòng can đảm
của ông trong khắc phục những điều không tương xứng. Nhưng Moshe vẫn
bình tĩnh và sử dụng mệnh lệnh của Thiên Chúa:

“Đừng sợ

Cứ đứng vững, rồi anh em sẽ thấy

việc Đức chúa làm hôm nay là để cứu thoát anh em:

những người Ai Cập anh em thấy hôm nay, không bao giờ anh em thấy

lại nữa!”

Moshe, một người lãnh đạo thực thụ, tuân thủ chỉ dẫn của Thiên Chúa,

dẫn dắt con cái Israel vượt qua “biển”, lúc thủy triều hạ thấp thì có thể đây là
một bãi sình. Khi Pharaoh cùng quân lính đuổi theo, bọn chúng bị thủy triều
dâng cao cản đường, chiến xa của chúng bị kẹt trong bãi sình và chúng có
nguy cơ bị chết đuối, Đây là một chiến thắng thần kỳ được lưu truyền cho
muôn đời sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.