NHỮNG THÀNH TỰU LẪY LỪNG TRONG TÂM LÝ HỌC HIỆN ĐẠI - Trang 91

Ở đây người ta có sự trì hoãn hành động gõ cửa, với sự chấm dứt

hoặc tạm ngừng hành vi đó.

Một đứa trẻ nhạy cảm bỗng nhiên muốn lại ôm mẹ mình để hôn. Nó

đứng lên, bước đi rồi chạy. Khi đến gần người mẹ nó rẽ sang nơi khác mà
không kết thúc hành vi dự trù trước đó.

Ở đây có sự trì hoãn và thay đổi hành vi, vì một lý do nào đó (sợ

việc biểu lộ tình cảm của mình bị một người mẹ đang bận bịu hay độc đoán
từ chối).

Sự ức chế là sự ngăn cản nghị lực cần thiết để thực hiện một hành vi.

Hành động tâm lý hoặc cơ năng bị giảm hoặc dừng lại.

Dù cho được hiểu rõ đi nữa, sự giáo dục chắc chắn cũng bắt con

người phải bị một số ức chế… Có nhiều hành vi, nhiều ước muốn, nhiều
bản năng phải bị trì hoãn, ngăn cản, cấm chỉ, hoặc thay đổi tùy theo những
quy luật hiện hành của xã hội, gia đình hoặc tôn giáo.

Nói cho cùng, sự giáo dục hướng dẫn các phản ứng và bắt chúng

luôn phải thích ứng với những tình huống của thời điểm.

Vì thế người ta mới hiểu sự nguy hiểm của một nền giáo dục không

hoàn hảo. Số lượng ức chế cứ tăng và vượt quá mức bình thường; các ức
chế này sẽ kéo theo những ức chế khác, tạo thành một chuỗi dài vô tận. Và
sự trì hoãn trở thành sự dồn nén.

Sự trì hoãn giam hãm nghị lực (thí dụ nỗi lo sợ làm tiêu tan trí nhớ,

tạo ra việc nói lắp hoặc chứng lặng thinh).

Chúng ta đã thấy sự ức chế tùy thuộc vào nền tảng của giáo dục. Nó

có cần thiết không? Có thể là có đấy! Có một điều chắc chắn là đối với trẻ
con, có nhiều hành vi bản năng phải bị ức chế (chẳng hạn như việc mút các
ngón tay, đùa nghịch với các chất bài tiết, đánh đập hay phá hủy,v.v…).

Nhưng ở đây cũng thế, một sự trung dung là tuyệt đối cần thiết để

cho sự ức chế vẫn ở mức độ tự nhiên.

Vì sao người nhút nhát bị trì hoãn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.