NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 191

đau kinh khủng.

Khi nàng trở về khách sạn Paris, nàng lấy nước đá chườm lên mắt cá chân,
nhưng chẳng nhằm nhò gì, rồi nàng uống viên Motrin. Đến khuya, mẹ nàng
thấy nàng nằm trên ghế nệm dài ở phòng khách, Melanie đành nói cho bà
biết mắt cá chân nàng quá đau.

- Ngày mai con phải đi Phoenix, - Mẹ nàng dặn: - Vé đã bán hết rồi. Con sẽ
được tiêm một mũi thuốc nữa. Con không thể bỏ buổi trình diễn này được,
Mel.

- Có lẽ con phải ngồi để hát, - Melanie đáp, nàng sờ vào chỗ sưng và nhăn
mặt.

- Nếu con ngồi mà hát, chiếc áo dạ hội sẽ trông như đống giẻ lau, - mẹ nàng
đáp. Melanie không bao giờ bỏ một buổi trình diễn nào, bây giờ bà không
muốn nàng phá lệ. Tin đồn sẽ lan truyền nhanh như đám cháy rừng, và nó
sẽ huỷ hoại danh tiếng của Melanie. Janet biết rằng Melanie thường chịu
đựng đau rất giỏi, thế mà bây giờ nàng có vẻ đã hết sức rồi.

Tối đó trước khi Melanie đi ngủ thì Tom gọi. Nàng nói dối với anh rằng mắt
cá chân mình đã đỡ hơn nhiều, để cho anh khỏi lo. Nàng có tấm ảnh của
anh để bên giường khi ngủ.

Sáng mai mắt cá chân nàng còn sưng to hơn nữa, Pam phải đưa nàng đến
bệnh viện. Ông bác sĩ nhận ra nàng ngay, ông ta liền đưa nàng vào phòng
khám. Ông nói chỗ sưng rất nguy hiểm, phải chụp X-quang ngay. Khi nàng
mới bắt đầu đau, các y sĩ đã nói mắt cá nàng bị bong gân nặng. Khi kiểm tra
hình X-quang, bác sĩ chỉ cho nàng một đường rạn nứt nhỏ. Ông nói nàng
phải bó bột bốn tuần và nghỉ ngơi thật nhiều.

- Phải... đúng, - nàng cười, rồi rên. Buổi trình diễn vào tối ấy sẽ rất đau đớn
cho nàng, nếu nàng cố lên sân khấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.