NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 193

- Con khỏe không? - Janet hỏi khi họ vào chiếc Limosine sang trọng màu
trắng.

- Con khỏe, thưa mẹ, - Melanie đáp. Khi họ đến khách sạn, Pam gọi bữa
trưa, trong khi đó, Melanie gọi Tom. - Em đến nơi rồi, - nàng nói và cố làm
ra vẻ khỏe khoắn hơn trước. Nàng vẫn còn choáng váng vì thuốc giảm đau,
nhưng chiếc ủng cao cổ giúp nàng đi lại thoải mái hơn. Nàng cũng không
thể di chuyển mà không có nạng.

- Mắt cá em ra sao? - Anh hỏi, vẻ lo lắng.

- Vẫn còn sưng. Ở Vegas người ta đã bó chân em trong một loại băng có thể
tháo ra được. Trông em như ông kẹ Darth Vader. Nhưng nó làm cho chân dễ
chịu và bớt đau, khi lên sàn diễn em sẽ tháo nó ra.

- Tiện thế ư? - Tom hỏi, giọng hoài nghi.

- Em sẽ khỏi, - Nàng quả quyết cho Tom yên tâm. Tối đó nàng mang giày
đế phẳng khi trình diễn. Họ dẹp hết bục cao trên sân khấu, vì sợ nàng té.
Nàng thường nói nàng cảm thấy mình cần có lưới che chắn ở dưới như cô
nàng đu bay Flying Wallendas. Trước kia nàng đã té hai lần, nhưng đây là
lần đầu tiên nàng bị thương.

Tối đó nàng chống nạng đi khập khiễng ra sàn diễn, rồi để nạng xuống.
Người phục vụ đem chiếc ghế cao cho nàng ngồi, nàng nói đùa với khán giả
là ngồi hát trên ghế cho có vẻ lãng mạn và khán giả cười vang. Khi nàng bắt
đầu hát, họ liền quên việc đó. Nàng mặc chiếc quần bó hấp dẫn, mang vớ
lưới và nịt vú bằng xê quin màu đỏ. Và dù đi giày đế phẳng, trông nàng vẫn
hấp dẫn. Tối đó nàng hát thêm rất ít. Nàng nôn về phòng để uống thuốc
giảm đau. Nàng đi ngủ ngay sau khi uống thuốc, trước cả khi gọi Tom để
nói cho anh biết buổi trình diễn như thế nào. Anh đã nói với nàng là anh sẽ
đi L.A ăn tối với em gái, nên cũng không gọi nàng. Nhưng họ thường nói
chuyện với nhau qua điện thoại di động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.