NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 38

- Phải, đúng vậy, - bà thành thật đáp. Nhưng bà sung sướng vì được ở đấy.

- Thế bà ở tại Tenderloin à? - Ông ngạc nhiên hỏi, vẻ bối rối.

- Phải. - Bà cười đáp rồi vuốt mái tóc đỏ, gương mặt bà lấm lem bụi đất.
Cặp mắt xanh tinh anh cười cợt với ông. - Tôi thích sống ở đấy. - Giác quan
thứ sáu báo cho ông biết chuyện đời của bà rất ly kỳ, ông nghĩ bà sắp trở
thành vị anh hùng trong đêm nay. Ông muốn theo bà đến khu Tenderloin
đấy.

- Tôi tên là Everett. Tôi có thể đi với bà được không?

- Ông hỏi. Bà ngần ngừ một lát rồi gật đầu.

- Đến Tenderloin rất nguy hiểm, vì dây điện còn nằm ngổn ngang trên
đường. Người ta không vội giúp đỡ những người ở đấy đâu. Các đội cứu hộ
đều ở đây hay tại những nơi khác trong thành phố. Xin ông gọi tôi là
Maggie.

Họ làm việc thêm một giờ nữa mới rời khỏi hiện trường ở ngoài khách sạn
Ritz. Khi ấy đã gần ba giờ sáng. Mọi người hầu hết đã đến khu tạm trú hoặc
đi về nhà. Everett không gặp lại Melanie, nhưng ông không lo cho nàng. Xe
cứu thương đã chở hết những người bị thương nặng đi, và lính cứu hỏa có
vẻ đã kiểm soát được hoàn toàn tình thế. Họ nghe tiếng còi hụ xa xa vọng
lại. Everett biết các ống dẫn nước bị hỏng, nên họ phải khó khăn lắm mới
dập tắt được ngọn lửa. Ông lẽo đẽo đi theo người đàn bà nhỏ nhắn về phía
nhà bà. Họ đi dọc đường California đến Nob Hill hướng về phía Nam. Họ
qua khu Union Square và cuối cùng rẽ phải, hướng về phía Tây đến O’
Farrell. Cả hai đều sửng sốt khi thấy cửa sổ ở các cửa hàng tổng hợp tại khu
Union Square đều bị rơi xuống đường, gãy vỡ hết. Cảnh tượng ngoài khách
sạn St. Francis cũng giống như vậy. Các khách sạn thì trống vắng, mọi
người đều được đưa đến các khu tạm trú. Họ phải đi mất nửa giờ mới đến
nơi ở của Maggie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.