NHỮNG TRÁI TIM VÀNG - Trang 39

Người ta đứng trên đường, ở đây cảnh tượng trông rất khác. Họ ăn mặc rách
rưới, có người đang say thuốc, có người đầy vẻ lo sợ. Cửa sổ các nhà hàng
bị hư hỏng, những người say rượu nằm ra đường, một đám gái điếm ngồi
sát bên nhau. Everett ngạc nhiên khi thấy hầu như mọi người đều biết
Maggie. Bà dừng lại nói chuyện với họ, hỏi han công việc của họ ra sao, có
ai bị thương không, họ có được giúp đỡ gì không. Họ nói chuyện thân mật
với bà, cuối cùng bà và Everett ngồi xuống trước ngưỡng cửa một ngôi nhà
xấu xí. Khi ấy đã năm giờ sáng, nhưng Maggie không có vẻ gì mệt mỏi.

- Bà là ai? - ông hỏi. Ông thấy bà rất kỳ lạ. - Tôi có cảm giác như mình
đang xem một bộ phim điện ảnh lạ, chiếu cảnh thiên thần hạ giới, và có lẽ
không ai thấy ngoài tôi. - Bà cười trước sự miêu tả của ông, nụ cười nhắc
cho ông nhớ rằng không có ai thắc mắc khi gặp bà. Bà là người thật, mắt
mọi người đều nhìn thấy, bất kỳ cô gái điếm nào trên đường phố cũng đều
đồng ý như thế.

- Có lẽ câu trả lời dành cho ông là tôi làm gì, chứ không phải tôi là ai, - Bà
đáp, lòng ước chi cởi được chiếc áo nữ tu ra khỏi người. Chỉ là chiếc áo dài
đen xấu xí, thô sơ, bà nhớ chiếc quần jeans tiện dụng. Bà thấy tòa nhà bà ở
có lẽ đã bị lung lay, nhưng không sập, không có dấu hiệu gì nguy hiểm
khiến bà không nên vào trong. Lính cứu hỏa và cảnh sát không đưa người ở
đây đến khu tạm trú.

- Bà nói thế nghĩa là sao? - Everett hỏi, vẻ ngạc nhiên. Ông mệt mỏi. Hai
người đã trải qua một đêm khó nhọc, nhưng trông bà vẫn tươi như đoá
hồng.

- Tôi là nữ tu sĩ, - bà đáp. - Tôi làm việc với những người này, tôi săn sóc
họ. Tôi làm việc trên đường phố. Như thế đấy. Tôi đã sống ở đây gần mười
năm rồi.

- Bà là tu sĩ à? - Ông hỏi với vẻ sửng sốt. - Tại sao bà không cho tôi biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.