NHỮNG TRƯỜNG ĐẠI HỌC CỦA TÔI - Trang 104

T

ôi mua ở chợ một khẩu súng lục của người đánh trống đã nạp sẵn bốn

viên đạn. Tôi tự bắn vào ngực, định bắn trúng tim, nhưng viên đạn chỉ
xuyên qua phổi. Một tháng sau, tôi rất ngượng, thấy mình ngu xuẩn đến
cực độ, tôi lại đến làm việc ở hiệu bánh mì.

Nhưng làm ở đấy không được bao lâu, tới cuối tháng Ba, vào một buổi

chiều, khi từ lò bánh mì đi tới cửa hiệu, tôi trông thấy Khokhol trong phòng
của cô bán hàng. Anh ta ngồi trên một chiếc ghế cạnh cửa sổ, hút điếu
thuốc lá to với vẻ đăm chiêu, mắt chăm chú nhìn đám khói.

– Anh có rỗi không? ‒ Anh ta không chào mà hỏi thẳng tôi.
– Rỗi độ hai mươi phút thôi.
– Mời anh ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện với nhau một lát.
Như mọi khi, anh mặc chiếc áo bằng loại vải “bao tải” bó chặt lấy người,

bộ râu vàng óng buông thõng xuống bộ ngực nở, trên vầng trán bướng bỉnh
nhô ra một mớ tóc cứng cắt ngắn, chân đi đôi ủng nặng nề kiểu bần nông,
từ đôi ủng tỏa ra mùi si nồng nặc.

– Này! ‒ Anh ta nói khe khẽ, vẻ bình thản.‒ Anh có muốn đến chỗ tôi ở

không? Tôi ở làng Krasnovidovo cách đây bốn mươi nhăm versta xuôi theo
dòng sông Volga. Tôi có một cửa hiệu nhỏ ở đó, anh sẽ giúp tôi trong việc
buôn bán, việc này làm anh mất một chút ít thì giờ thôi. Tôi có nhiều sách
hay, tôi sẽ giúp anh học tập. Anh đồng ý chứ?

– Vâng.
– Tới thứ sáu này, vào lúc sáu giờ sáng mời anh đến bến tàu Kurbatov,

hỏi thăm chiếc thuyền từ Krasnovidovo tới, chủ thuyền là Vassili Pankov.
Tuy vậy, tôi sẽ có mặt ở đó và đón anh. Thôi, tạm biệt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.