NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 177

Và hắn chỉ tay về phía cửa sổ mà phía đằng sau có một đám tuyết

đang bốc lên.

Khi tôi móc tiền để trả, gã con buôn chắc chợt nhớ đến chuyện gì,

liền giằng lấy chiếc áo ghi lê trong tay tôi và vội vã lục soát các túi áo.

- Anh tìm cái gì ở đấy thế?
- Có thể tôi đã để cái gì lại trong túi, tôi không nhớ! - Hắn đáp bằng

giọng tự nhiên nhất, và vừa đưa trả lại tôi vật mua, vừa bổ sung - Ngài
hãy trả thêm mười xu nữa cũng được!...

- Thôi, chúc mạnh giỏi! - Tôi vừa nói vừa mở cửa.
- Cúi xin ngài!... Trong nhà tôi còn một chiếc áo lông rất tốt nữa...
Và khuất sau góc nhà, hắn còn quay đầu lại hỏi:
- Có lẽ ngài quyền quý ra lệnh cho mang đến đây pho mát cừu

chăng?...

Vài phút sau, hắn lại rao ở sân trong:
- Mua bán đây! Mua bán đây!...
Khi tôi đứng ở cửa sổ, hắn cúi chào với nụ cười thân thiện.
Tuyết bắt đầu rơi dày đến mức trời gần như tối lại. Tôi đặt chiếc áo

ghi lê lên bàn và bắt đầu lúc thì mơ về bà láng giềng, người đi khỏi
cổng không biết về đâu, lúc thì mơ về căn nhà đang đứng trống không
bên cạnh tôi, lúc lại mơ về người chủ của chiếc áo ghi lê mà trên mình
càng lúc lớp tuyết đóng càng dày...

Mới cách đây ba tháng, tôi còn nghe thấy vào một ngày đẹp trời

tháng Chín họ nói chuyện với nhau. Tháng Năm, bà thậm chí còn hát
khe khẽ bài nào đó, ông thì vừa cười vừa đọc “Tờ tin ngày lễ”. Còn
hôm nay...

Họ dọn đến nhà chung cư của chúng tôi đầu tháng Tư. Họ dậy tương

đối sớm, uống chè từ chiếc ấm sắt tây samovar và cùng nhau đi vào
thành phố. Bà đi dạy học, còn ông đến văn phòng.

Đó là một viên chức nhỏ, kẻ nhìn các thủ trưởng với sự ngạc nhiên

như khách lữ hành nhìn lên dãy Tatry. Ngược lại, ông ta phải làm việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.