NHỮNG TRUYỆN NGẮN KINH ĐIỂN BA LAN - Trang 322

thể rời khỏi hòn đảo đá của mình. Mỗi ngày một lần, con thuyền từ
Aspinwall chở đến cho hắn lượng dự trữ thực phẩm và nước ngọt, sau
đó những người vận chuyển lập tức rời xa, trên hòn đảo rộng khoảng
một morga

*

này không còn một người nào. Người gác đèn sống ở chỗ

cây đèn biển, trông coi nó; ban ngày đưa ra tín hiệu bằng cách treo
những lá cờ màu sắc khác nhau theo kim chỉ của phong vũ biểu, còn
ban đêm thì thắp sáng đèn. Đó không phải là công việc nặng nhọc, trừ
chuyện muốn từ dưới đất leo lên đến đỉnh tháp phải đi qua bốn trăm
bậc thang vừa xoắn ốc vừa rất cao, mà người gác đèn biển phải thực
hiện cuộc hành trình đó đôi lúc vài lần trong một ngày. Nói chung, đó
là cuộc sống tu hành, thậm chí còn hơn cả tu hành, vì đó là nhà tu kín.
Vì vậy, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi ông Izaak Falconbridge rơi
vào tình trạng hết sức lo lắng, tìm đâu được người thay thế cho kẻ bạc
mệnh, và cũng dễ dàng hiểu được niềm vui mừng của ông ta, khi bất
thình lình có người đến trình diện xin việc ngay trong ngày hôm ấy. Đó
là một người đã khá già, khoảng bảy mươi tuổi hoặc hơn một chút,
nhưng rắn chắc, cao lớn, nhanh nhẹn và có vóc dáng người lính. Tóc
ông ta trắng phau, da bánh mật, giống như người lai da đen, song căn
cứ vào màu xanh của đôi mắt thì đoán biết ông ta không phải người
phương Nam. Khuôn mặt ông có vẻ chán nản và buồn rầu, nhưng nhân
hậu. Mới thoáng nhìn, Falconbridge đã cảm thấy thích. Chỉ còn lại việc
kiểm tra, do đó đã có cuộc nói chuyện sau đây:

- Ông từ đâu tới?
- Tôi là người Ba Lan.
- Cho tới nay ông đã từng làm việc gì rồi?
- Tôi sống tha phương.
- Người gác đèn biển phải thích ngồi yên một chỗ.
- Tôi cần nghỉ ngơi.
- Ông đã phục vụ trong quân ngũ bao giờ chưa? Ông có giấy tờ gì

xác nhận đã phục vụ một cách lương thiện công việc của Chính phủ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.