NHỮNG TÙ NHÂN CỦA ĐỊA LÝ - Trang 178

Người Do Thái đã sống trong phần đất từng được gọi là Israel trong

hàng thiên niên kỷ, nhưng sự tàn phá của lịch sử đã khiến họ phân tán khắp
toàn cầu. Israel đối với họ vẫn là “miền đất hứa” và Jerusalem nói riêng vẫn
là thánh địa. Tuy nhiên, đến năm 1948, người Hồi giáo và Kitô giáo Ả-rập
đã là nhóm cư dân chiếm đại đa số trong xứ sở này hơn một ngàn năm.

Trong thế kỷ 20, với sự ra đời của Lệnh ủy quyền Palestine (Mandate

for Palestine), phong trào Do Thái kết nối những nhóm thiểu số đồng đạo
của họ đã lớn mạnh, và bị thúc đẩy bởi những cuộc tàn sát người Do Thái ở
Đông Âu, ngày càng nhiều người Do Thái bắt đầu định cư tại đây. Anh có
vẻ thuận mắt đối với việc kiến tạo một “ quê hương Do Thái” tại Palestine,
đã cho phép người Do Thái di chuyển đến đó và mua đất từ người Ả-rập.
Sau Thế chiến II và nạn diệt chủng Holocaust của Hitler, người Do Thái tìm
cách đến Palestine với số lượng thậm chí còn lớn hơn. Căng thẳng giữa cộng
đồng Do Thái và phi Do Thái đạt đến điểm bùng nổ, và nhà chức trách Anh
quá mệt mỏi đã bàn giao vấn đề này lại cho Liên Hợp Quốc vào năm 1948,
Liên Hợp Quốc bỏ phiếu cho việc phân chia khu vực thành hai quốc gia.
Người Do Thái đồng ý, người Ả-rập nói “không”. Kết quả là chiến tranh,
dẫn tới làn sóng đầu tiên của dân tị nạn Palestine bỏ chạy khỏi khu vực và
dân tị nạn Do Thái đổ vào từ khắp Trung Đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.