NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 147

- Tôi dẫn anh ta tới đây rồi. - Ông ấy trỏ ngón tay cái ngược về đằng sau,

thì thầm - Bây giờ anh ta khá hơn nhiều rồi.

- Gì vậy? - Tôi hỏi, vì cử chỉ của ông ta làm tôi có cảm giác như thể ông

ta đang nhốt một con quái vật trong phòng tôi vậy.

- Là một bệnh nhân mới. - Ông ta lại thì thầm - Tôi cho rằng tốt nhất là

tôi nên đích thân dìu anh ta đến đây, không thì anh ta ngã mất. Bây giờ tôi
phải đi rồi, thưa bác sĩ. Cũng giống như ông, tôi còn phải trực ban. Bây giờ
anh ta đang bình yên trong đó rồi.

Nói xong, thậm chí còn không để cho tôi kịp cảm ơn, người “dẫn mối”

trung thành ấy đã đi ngay.

Tôi đi vào phòng khám, thấy có một người đàn ông đang ngồi cạnh bàn.

Anh ta khá giản dị, mặc bộ comlê vải màu ghi xám, một chiếc mũ mềm đặt
trên mấy cuốn sách của tôi. Một tay anh ta quấn trong chiếc khăn với những
vết máu loang lổ. Anh ta rất trẻ, không quá hai lăm tuổi, dung mạo tuấn tú.
Nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch giống như xác chết kia, tôi có một cảm
tưởng là dường như anh ta đang phải dồn hết ý chí và sức lực của mình để
chống chọi với nỗi đau đớn vừa mới đây bởi một chấn động vô cùng dữ dội.

- Thành thật xin lỗi bác sĩ vì bắt ông phải dậy sớm thế này. - Anh ta nói -

Trong đêm, tôi đã gặp phải một tai nạn vô cùng nghiêm trọng. Sáng sớm nay
tôi đi tàu hỏa đến đây. Lúc ở ga Paddington, hỏi xem tìm đâu ra bác sĩ thì
một người rất đỗi nhiệt tình đã chỉ dẫn tôi tới đây. Tôi đã đưa tấm danh thiếp
cho chị giúp việc rồi, tôi thấy chị ấy đặt nó lên bàn bên cạnh đấy.

Tôi cầm tấm danh thiếp lên, đọc lướt nhanh: “Victor Hatherley, kỹ sư

thủy lực, phòng 16A lầu 3, phố Victoria”. Đó là họ tên, nghề nghiệp và địa
chỉ của vị khách.

- Xin lỗi, để anh phải chờ đợi lâu quá. - Vừa nói, tôi vừa ngồi xuống

chiếc ghế tựa - Tôi thấy anh vẫn tỉnh táo lắm, dẫu đã ngồi trên tàu suốt cả
đêm. Tôi hiểu đi tàu đêm luôn là một việc rất đơn điệu, buồn tẻ mà.

- À, đêm nay thì không thể nói là đơn điệu buồn tẻ được. - Nói rồi anh ta

bật cười sặc sụa, tiếng cười vừa cao trong vừa vang. Anh ta ngả tựa vào ghế,
cười rung cả người mãi không thôi. Tiếng cười này, theo hiểu biết y học của
bản thân, tôi bỗng cảm nhận được điều rất dữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.