NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 63

“Toàn thể trung đoàn bị bao vây ở Bhurtee, cộng thêm phân nửa lực

lượng pháo binh, một đại đội lính người Sikh, nhiều dân thường và cả phụ
nữ nữa. Khoảng mười ngàn quân phiến loạn như bầy cáo bao vây chúng tôi
như vây quanh cái lồng chuột. Sang tuần thứ hai, chúng tôi bắt đầu khan
hiếm nước. Vấn đề cấp bách là phải liên lạc được với binh đoàn của tướng
Neill đang ngược lên xứ này. Đó là cơ may duy nhất, vì chẳng có hy vọng
mở đường máu thoát ra, bởi cạnh chúng tôi còn có cả phụ nữ và trẻ con. Thế
là tôi xung phong đi bắt liên lạc với tướng Neill. Lời thỉnh cầu của tôi được
chấp thuận. Tôi sẽ đi cùng trung sĩ Barclay, vì anh ta thông thạo thực địa
hơn cả, và sẽ mở đường cho tôi thoát ra ngoài. Tôi bắt đầu lên đường vào
lúc 10 giờ tối hôm ấy. Hàng ngàn sinh mạng sẽ được cứu sống, nhưng tôi chỉ
quan tâm đến duy nhất một người khi tôi trèo tường thoát ra đêm hôm ấy.
Con đường chúng tôi đi men theo một dòng suối cạn. Chúng tôi hy vọng
nhờ thế bọn địch sẽ không phát hiện ra. Nhưng vừa bò đến ven bờ suối, tôi
đã chạm trán với sáu tên địch chờ sẵn đang ẩn mình trong bóng tối. Chỉ
trong vài giây, tôi đã bị đánh ngất, rồi bị trói nghiến. Nhưng về tới nơi và
nghe chúng kháo nhau, tôi mới ngớ người ra bởi một cú đòn còn đau đớn
hơn: Chính đồng đội của tôi, kẻ đã chỉ đường cho tôi trốn ra, cũng là kẻ nộp
tôi cho địch, bằng cách phái lính hầu đi báo cho chúng.

“Có lẽ tôi cũng không cần kể thêm. Giờ ông cũng đã hiểu James Barclay

nham hiểm đến thế nào. Ngày hôm sau, vùng Bhurtee được tướng Neill đưa
quân tới giải cứu. Nhưng quân phiến loạn đã mang tôi theo trên đường rút
chạy, và phải nhiều năm sau tôi mới lại được thấy một người da trắng. Tôi bị
đánh đập dã man, bỏ trốn, rồi bị bắt lại và bị tra tấn tàn khốc. Ông hãy tưởng
tượng tình trạng của tôi khi ấy! Một vài tên bỏ trốn sang Nepal, mang tôi
theo, rồi sang đó mang tôi lên vùng Darjeeling. Ở đó, dân sơn cước giết
quân phiến loạn, nên tôi trở thành nô lệ cho họ. Rồi tôi bỏ trốn. Nhưng thay
vì đi xuống phía nam, tôi đi theo hướng bắc, cho tới khi đến Afghanistan.
Tôi sống lang thang ở đó đến một năm trời, cuối cùng trở về Punjab sống
với dân bản địa và kiếm sống bằng những trò ảo thuật mà tôi đã học được.
Một kẻ tàn tật như tôi nếu có trở về Anh quốc, hay tìm cách liên lạc với
chiến hữu, thì có ích gì đâu? Thậm chí dù rất muốn trả thù, tôi cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.