Không được không được! Cô muốn nhìn! Rất muốn nhìn!
Cuối cùng, ác ma tàn ác vẫn chiến thắng lý trí, quay đầu, dây kéo xanh
nhạt, nhưng lúc này ngón tay ngọc bích đã có chút gian tà, hướng xuống
dưới một chút.
Dây kéo quần hở ra, vì ban đêm, Lãnh Tang Thanh theo khe hở mà nhìn
vào bên trong nhưng tất cả đều là một mảnh đen đen.
Cô không buông tha, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Niếp Ngân một cái,
cẩn thận mà chuyển đầu tới cơ bụng của anh, cái quần bị vén lên càng
nhiều, hết sức chăm chú, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào bên trong,
tiếng hít thở cũng càng trở nên gấp rút.
Ánh sáng quá mờ, bên trong đại khái chỉ có một đường viền.
Cô cắn răng, đem quần của Niếp Ngân kéo đến đầu gối.
"A! Trời ạ!" Lãnh Tang Thanh đột nhiên trừng lớn hai mắt, sau một
khắc đưa tay che miệng để kìm lại tiếng thét chói tai, ngày xưa trong lúc
phẫu thuật, kinh nghiệm trải qua không ít, nhưng to lớn thế này, cô là lần
đầu tiên nhìn thấy.
Mãnh thú đứng dậy, miệng mấp mái, tay không ngừng quạt trên khuôn
mặt đang đỏ ửng, ánh mắt xinh đẹp lại chăm chú trước sau nhìn vào chỗ đó.
"Được rồi, Thanh nhi, có thể như vậy rồi. Tốt xấu gì cũng là một tiểu
thư khuê các mà." Cô tự khuyên chính mình, có chút không muốn đem cái
quần mặc vào chỗ cũ, loại chuyện đáng xấu hổ này cô chỉ dám làm vào lúc
này, cuộc đời lần đầu tiên làm chuyện này, nếu như bị đại ca của cô biết
được, thế nào cũng không tha thứ cho cô.