điều khác biệt, ngay sau đó hỏi một câu trúng tim đen: "Có phải cô yêu
Niếp Ngân không?"
"Đáng ghét! Anh là quỷ đáng ghét! Ra khỏi đây, tôi không muốn thấy
anh!" Giống như chạm tới tử huyệt của cô, cả người Lãnh Tang Thanh lập
tức trở nên kích động, có điều cũng không khôn ngoan mà chọn nóng nảy
rồi, để che giấu sự xấu hổ trong lòng.
Niếp Tích cười mà tránh né cái gối bị ném tới bất ngờ của Lãnh Tang
Thanh: "Này, Lãnh Tang Thanh, lần này tôi tới đây là thay cha hỏi cô."
Lãnh Tang Thanh nghe vậy liền ngẩn ra, trong đầu lại hiện ra hình ảnh
của bác đó, hành vi cử chỉ cũng trở nên thông minh hơn, hiền lành mà ngồi
trở lại trên giường.
"Bác ấy vì sao không gọi tôi tới tự mình hỏi?"
Niếp Tích nhặt cái gối lên, để trả lại cho cô, xoay người ngồi trên sô
pha, gác hai chân lên bàn trà: "Cha nói lúc cô với ông ấy nói chuyện sẽ
căng thẳng, cho nên để tôi tới hỏi cô một chút."
Tim Lãnh Tang Thanh lại mọc lên chút ấm áp.
"Ông ấy kêu tôi hỏi cô, cảm thấy Somalia này thế nào? Có thích cảnh
vật và con người ở đây không?" Sau khi nói xong, Niếp Tích uống chút trà.
"Không thích! Ở đây không có một người tốt! Ngoại trừ Niếp bá bá ...
Ách, còn ngoại trừ Tần quản gia!" Dáng vẻ Lãnh Tang Thanh thở hổn hển
vô cùng đáng yêu.
"Không nên như thế." Niếp Tích xua tay một cái: "Đừng đem tâm tình
trong lòng mà nói vậy, trả lời nghiêm túc, tôi muốn đi báo có kết quả."