Lãnh Tang Thanh đầy nóng nảy mà đi tới bên cạnh anh, đôi mắt xinh
đẹp chứa đầy sự thờ ơ khó gặp: "Này, không phải đi sao? Không phải muốn
khiêu vũ sao? Anh còn ngốc nghếch ngồi chỗ này làm gì?"
Niếp Thân ngẩng đầu lành lùng mà nhìn cô, không còn mỉm cười,
không còn sức sống, im lặng mà nhìn nước phun lên. Chỉ một lát, anh nhẹ
nhàng nói ra một câu: "Tôi không thích đi theo phía sau người khác, tôi
cũng tuyệt đối sẽ không đi theo phía sau người khác nữa."
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, dường như có chút suy nghĩ mà nhìn kỹ
người đàn ông phía trước này.
Niếp Thâm dường như cũng không thích cô nhìn mình, đứng dậy, mỉm
cười nói: "Cô sẽ lái xe sao?"
Tâm tình Lãnh Tang Thanh cũng không dễ chịu, lạnh lùng như cũ nói:
"Vâng."
"Tốt, đi theo tôi." Dứt lời, Niếp Thâm đi trước Lãnh Tang Thanh một
bước.
Lãnh Tang Thanh cũng không khướt từ anh, đi theo phía sau anh, cô
bây giờ, khó tránh khỏi có chút ngang bướng.
Hai người đi tới bên cạnh một chiếc xe thể thao màu trắng, Niếp Thâm
mở cửa ngồi vào trong xe, Lãnh Tang Thanh cũng không nhiều lời, trực tiếp
ngồi vào vị trí phó lái.
Niếp Thâm khởi động chân ga, vang lên tiếng ầm ầm, chiếc xe bắt đầu
khởi động, trong nháy mắt đi tới cửa chính Niếp môn.
Bảo vệ cửa thấy xe Niếp Thâm, liền vội vàng mở cửa lớn.