"Đã chuẩn bị tốt. Lập tức mang điểm tâm cho Lãnh tiểu thư lên đây."
Sau đó, Tần quản gia lập tức dùng bộ đàm bảo người hầu đem thức ăn lên.
Nói xong hắn hiểu ý cười, làm tiết lễ với Niếp Ngân:"Không biết có
phải do thời tiết hôm nay đẹp không mà mỗi người nhìn qua đều ấm áp rào
rạt , ngay cả Ngân thiếu gia của bây giờ so với ngày trước thoải mái hơn rất
nhiều."
Niếp Ngân biết rất rõ Tần quản gia đang ngấm ngầm nói mình cái gì,
nhưng hắn cũng không có phản cảm, không chút hoang mang đi tới phía
trước cửa sổ, hai cánh tay giơ lên, kéo bức rèm ra.
Chỉ một thoáng một chút ánh sáng bao phủ tất cả phòng, ấm áp đến mỗi
một góc của căn phòng.
Niếp Ngân dựa tay vào khung cửa, bình tĩnh nhìn phương xa.
"Còn không phải lúc thoải mái đâu, Tích ở bên kia còn có chuyện rất
khó giải quyết đấy."
Ánh mặt trời hoàn toàn bao phủ lên thân thể Niếp Ngân, bên cạnh thân
thể hắn giống như một tầng viền vàng, thực nhu hòa, thực ấm áp, miệng hắn
bên ngoài vừa mới nói vậy, nhưng vô luận kẻ nào đều có thể nhìn ra, hắn
giờ phút này đang hưởng thụ ánh mặt trời .
Sau một lát, thanh âm toa ăn ở ngoài cửa từ xa tới gần, Lãnh Tang
Thanh khẩn cấp nhìn ngoài cửa.
Cô hiện tại thật sự rất đói bụng ,sau khi bị bệnh nặng thân thể hao phí
rất nhiều khí lực, bụng đã thầm thì kêu, đương nhiên cô đặc biệt thích
hương vị của đầu bếp ở biệt thự này, đây mới là quan trọng nhất.
Toa ăn được đẩy lên, ngay sau đó thân ảnh Niếp Nhân Quân thoáng hiện
đi đến, là hắn tự mình đem toa ăn tới.
"A! Niếp bá bá!"
Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Niếp Nhân Quân tự tay đem cơm điểm tới
cho mình, trong lòng không khỏi cả kinh.
"Tiên sinh, sao ngài lại tự mình đưa tới, người hầu thật sự rất không có
quy củ ."
Tần quản gia nhìn thấy Niếp Nhân Quân, vội vàng tiến lên nhận lấy toa
ăn.