"Cơm có chút lạnh , nhanh ăn đi ăn nhiều một chút cho cơ thể nhanh hồi
phục."
Niếp Nhân Nuân đứng dậy phân phó một tiếng, đem toa ăn đến bên
giường.
Lãnh Tang Thanh đã sớm chảy nước miếng, cô hưng phấn mà hướng
đến bên giường, gương mặt tham ăn không chỗ nào nhìn không ra, nhưng
bởi vì thân thể quá suy yếu, hoạt động rất chậm.
Niếp Nhân Quân nhìn vậy, trong lòng có chút chua xót sau đó mệnh
lệnh nói một tiếng:"Ngân, lại đây giúp Thanh Nhi ăn cơm!"
Thanh âm thực kiên quyết, hoàn toàn không có cho người ta cự tuyệt.
Cái gì!!!
Niếp Ngân xoay người, lộ vẻ bất mãn nhìn cha mình.
"Loại chuyện này con tuyệt đối không làm." Hắn dùng lời lẽ cự tuyệt
như giọng của cha hắn đáp.
Ánh mắt Niếp Nhân Quân trở lên nghiêm khắc, lớn tiếng quát :"Chẳng
lẽ con đối đãi với một cô gái hi sinh nhiều cho con vậy sao?"
"Cô ấy đủ sức." Niếp Ngân cực không tình nguyện thấp giọng nói.
"Thanh Nhi, cháu đủ sức ăn cơm sao?" Niếp Nhân Quân hỏi Lãnh Tang
Thanh, sự nghiêm khắc vẫn như cũ không giảm đi.
Lãnh Tang Thanh nhìn nhìn Niếp Nhân Quân, lại nhìn nhìn Niếp Ngân,
lại nhìn nhìn Niếp Nhân Quân, cái đầu nhỏ như không biết mỏi nhìn đi nhìn
lại.
Niếp Ngân biết Lãnh Tang Thanh căn bản là cố ý , hắn thở dài một hơi,
không nói gì, xoay người mặt hướng ra ngoài cửa sổ, vẫn như cũ không có
động tĩnh.
Đương nhiên, Niếp Nhân Quân rất hiểu con mình, dù sao còn có hai
người nữa ở trong phòng.
Hắn đắc ý cười cười, cố ý lẩm bẩm:"Thanh Nhi thật rất đói bụng, chỉ sợ
có người so với ta còn thương tâm hơn."
Tự than thở xong, hắn lại sờ sờ cái đầu của Lãnh Tang Thanh, đối xử
như cha ruột:"Thanh Nhi, ăn nhiều một chút rồi Niếp bá bá lại đến thăm."