Cô rời đi lâu như vậy, anh cả nhất định sẽ vội vã tìm kháp thế giới.
Nghĩ đến đây, lòng Lãnh Tang Thanh lại tự hồ trở lên đau đớn.
"Cốc, cốc, cốc!"
Vài tiếng gõ cửa ôn hòa vang lên, Tần quản gia đẩy xe lăn đi tới.
"Tần thúc thúc, chào buổi sáng." Lãnh Tang Thanh nhanh chóng điều
chỉnh nỗi lòng mình một chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Lãnh tiểu thư, chào buổi sáng. Lãnh tiểu thư hôm nay có thể tự đứng
lên sao?" Tần quản gia đầu tiên làm lễ với Lãnh Tang Thanh, sau đó lo lắng
nhìn cô.
"Vâng, không có gì đáng ngại, cơ thể của cháu khỏe tựa như một đầu sư
tử rồi." Vừa nói, Lãnh Tang Thanh chuyển động thân thể vài cái, cố ý khoe
ra.
Nhưng hoạt động của cô có chút trục trặc trước mặt Tần quản gia, hắn
vội vàng chạy đến đỡ cánh tay Lãnh Tang Thanh :"Lãnh tiểu thư! Không
thể! Vẫn chưa có thể hoạt động như vậy! Tuy rằng sắc mặt cháu so với ngày
hôm qua tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn rất suy yếu."
Khi nói chuyện, hắn lại vội vàng đem xe lăn đẩy đến, đưa tới phía sau
Lãnh Tang Thanh:"Tiểu thư cô ngồi trên xe đi, tiên sinh đã nói, mời Lãnh
tiểu thư đến dùng bữa sáng cùng."
"Ai nha, Tần thúc thúc, cháu không dùng xe lăn, cháu hiện tại có thể tự
đi được, bác không biết tinh thần cháu tốt thế nào đâu." Lãnh Tang Thanh
cầm lấy một chiếc áo khoác lên người, nghênh ngang đi tới cửa.
"Lãnh tiểu thư! Như vậy không được!" Tần quản gia đẩy xe lo lắng
khuyên bảo.
"Không thành vấn đề, yên tâm đi!"
Vừa quay người lại,"bộp" một cái, Lãnh Tang Thanh đụng vào trong
lòng Niếp Ngân, cơ ngực to lớn kia tựa như cao su rắn chắc, đầu tiên là một
mùi hương dũng mãnh chạy vào trong mũi, không đợi cô phản ứng lại đã bị
Niếp Ngân bế ngang lên.
Mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, ôm cô đi tới hướng xe lăn.
Lãnh Tang Thanh thử giãy dụa một chút, nhưng người đàn ông trước
mặt này, cô cảm giác làm thế thật phí công , cô giống như một sủng vật yếu