Thanh ra, hắn cũng không muốn trên vai mình lưu lại dấu răng, "người nào
đó" mà nhìn thấy sẽ giận hắn chết mất.
Niếp Tích ở bên cạnh nhìn thấy cơ hội, cúi người muốn đoạt khẩu súng,
nhưng vừa mới đi tới một nửa, chỉ thấy toàn thân Cung Quý Dương run lên,
đem Lãnh Tang Thanh giữ sang một bên, sau đó lập tức giơ súng lên chĩa
vào Niếp Tích.
Bị súng chĩa vào, Niếp Tích đành chậm rãi ngồi trở về.
"Đây là chuyện của ta, không liên quan đến người khác!" Niếp Ngân lo
lắng hô một tiếng, hai mắt hung hiểm nhìn chằm chằm Cung Quý Dương .
Cung Quý Dương tất nhiên hiểu được ý của hắn, khẩu súng chuyển sang
trước mặt Niếp Ngân :"Ta nhớ rõ ngươi đã nói ngươi không có người nhà
mà , sao thế, vậy người kia là người giống ngươi thôi sao?"
"Nếu ai dám đụng đến người nhà ta, ta sẽ giết sạch cả nhà người đó !
Ngay cả người đó là bằng hữu ta cũng sẽ không buông tha!" Niếp Ngân
lạnh lùng nói , thanh âm khàn khàn cảm giác như con dã thú thở dốc .
"Ha ha ha......" Cung Quý Dương cuồng vọng cười, rống lớn nói
:"Ngươi cũng biết người nhà mình trong trọng? Nhưng ngươi lại đi giết
người nhà của người khác, có phải ngươi cũng nghĩ tới lúc cả nhà ngươi bị
giết không!"