Nói xong, hắn dùng súng phẫn nộ chĩa vào Niếp Ngân, ngón tay để ở
trên cò súng hết sức căng thẳng.
Lãnh Tang Thanh thấy tình thế không ổn, lập tức vọt tới trong lòng Niếp
Ngân , chặn trước họng súng của Cung Quý Dương :"Quý dương ca, em
không cho anh giết anh ta!"
Cung Quý Dương vẫn không buông súng, ánh mắt gian gắt gao khóa
chặt, nhìn nhìn Lãnh Tang Thanh, rồi lại nhìn nhìn Niếp Ngân, khuôn mặt
lộ vẻ rối rắm, tay nắm súng phát ra tiếng "Khanh khách" vang lên, cứ như
vậy, giằng co thật lâu.
"Ai!" Hắn chịu thua thở dài một hơi, lập tức ngồi xuống ghế , đấm cửa
sổ, ném khẩu súng xuống, buồn bực nhìn Lãnh Tang Thanh:"Tiểu công
chúa của tôi! Tôi đúng là không còn biện pháp nào với em nữa rồi."
Lãnh Tang Thanh cũng thở phào một hơi, vẻ mặt lo lắng cũng bớt đi,
sau đó ngồi xuống bên cạnh Cung Quý Dương, xoa bả vai lấy lòng hắn
nhưng trên mặt vẫn lộ ra một tia bất an, cô mơ hồ cảm giác được người đàn
ông mà mình yêu và anh trai mình tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rất lớn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao có cái đại hận này, vừa thấy mặt
nhau là muốn giết người!" Lãnh Tang Thanh oán giận nói.