giống nhau, là trên mặt anh thể hiện rõ là một người ngang bướng, không
chịu gò bó, không có một khuôn mẫu nào, ngông cuồng tự đại.
"Nhị thiếu gia." Hai bên cổng bao gồm cả tài xế là sáu người, dáng
người theo khuôn phép, âm điệu rõ ràng, cùng lên tiếng chào.
Niếp Tích không nói gì, vỗ vỗ cửa xe, người tài xế nhanh chóng chạy
đến cửa xe, mở cửa ra.
Tần quản gia đạp lên cỏ, bước chân vội vàng mà chạy đến, "Nhị thiếu
gia, người đã trở về, trên đường đi cực nhọc rồi."
Mặt người đàn ông đó có phần đanh lại, anh nhấc tay, chỉnh lại quần áo
trên người, cơ thể anh vẫn to lớn như xưa, chỉnh lại cổ áo sơ mi một chút,
ngoại trừ cà-vạt có chút lệch, các thứ khác đều ổn. Thấy Tần quản gia nhìn,
anh lại chỉnh lại quần áo lần nữa, sau đó khoát tay với Tần quản gia: "Này,
này, làm sao thế?"
Trên mặt Tần quản gia vốn kinh ngạc, sau đó lại phì cười: "Nhị thiếu
gia tại sao lại mặc âu phục tới?"
Niếp Tích cười nắm cà-vạt, đi phía trước Tần quản gia: "Thế nào? Nói
thật đi?"
"Dạ, Nhị thiếu gia mặc âu phục cực kỳ phóng khoáng, cùng với tiên
sinh năm đó giống nhau như đúc." Tần quản gia sau khi quan sát, bắt đầu
khen ngợi.
"Nói thật đi." Dễ dàng nhận ra nghi vấn trong lời nói của anh, bản thân
đã sớm quen với cách nói chuyện của anh.