NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 119

nào trước không?”

“Ừ.”

Đây là thói quen của Nhiếp Vũ Thịnh, trước khi làm phẫu thuật cho mỗi

bệnh nhân, anh đều phải đi đến phòng bệnh nói chuyện với bệnh nhân, một
là để cho bệnh nhân bớt căng thẳng, hai là để khỏi có điều gì sơ suất, ba là
nhằm trao đổi những ý kiến cuối cùng với người nhà bệnh nhân trước lúc
lên bàn mổ.

Bệnh nhân nhí ở giường 28 là một cô bé rất ngoan, rất thích anh, cứ

nhìn thấy anh là chào: “Chào chú Nhiếp!” “Ừ, Mông Mông, hôm nay không
được ăn kẹo, nên chú không mang kẹo cho cháu.”

“Không có kẹo cũng được ạ.” Mông Mông cười toét miệng, cô bé đang

thay răng, nên bị khuyết một chiếc răng cửa, “Mẹ nói đang thay răng không
được ăn nhiều kẹo. Chú Nhiếp, mẹ cháu hôm nói hôm nay mổ, mổ phải mất
bao lâu ạ?”

“Ừ, cháu nhắm mắt ngủ một lúc, khi nào mở mắt ra thì ca mổ đã xong

rồi.”

“Nhanh thế cơ ạ?”

“Ừ.”

“Chú có món quà tặng cháu.”

“Là gì ạ?”

Nhiếp Vũ Thịnh chìa tay ra, trong tay anh là mấy hạt đậu tương tròn

trịa.

“Là đậu ạ!” Mông Mông nói, “Cái này thì cháu biết, là đậu tương.”

“Đúng rồi, Mông Mông giỏi quá, biết cả cái này là đậu tương.” Nhiếp

Vũ Thịnh lấy một chiếc cốc nhựa rất nhỏ loại dùng một lần, bình thường
hay dùng để uống thuốc. Anh cho hạt đậu vào trong, rồi đổ một ít nước vào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.