NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 118

Lần này vợ của Phùng Cánh Huy cũng có ở đó, nhìn thấy cô, cô ta vẫn

khó chịu như trước. Vậy mà khi cô đưa một nghìn tệ, vợ Phùng Cánh Huy
vẫn cầm, còn nói: "Quản lý chồng cô chặt vào, đừng để anh ta làm loạn bên
ngoài. Lần này chúng tôi thuộc loại dễ tính đấy, nếu lần sau đánh người
khác, liệu người ta có tha cho cô không?”

Đàm Tĩnh lí nhí nói: “Cảm ơn chị, tôi sẽ cố gắng khuyên anh ấy”

“Đều là đàn bà cả, cô cũng chẳng sung sướng gì. Vợ Phùng Cánh Huy

nói, “Anh Phùng nhà tôi chỉ vô tình nói một câu thôi, cô đừng để ý, lần này
chúng tôi không kiện, phía đồn công an, chúng tôi sẽ chấp nhận hoà giải.”

Đàm Tĩnh chợt thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng không rõ đầu đuôi câu

chuyện ra sao, chỉ biết cảm ơn rối rít. Dọc đường về, cô thấy nhẹ nhõm như
trút được gánh nặng.

Lúc cô về đến nhà, Tôn Bình đã ngủ say ở chỗ chị Vương. Cô bế con

lên nhà, dò dẫm bước vào phòng rồi đặt con lên giường. Một chút ánh sáng
lọt qua khe cửa sổ, chiếu vào đúng chiếc đĩa đựng hạt đậu trên bục cửa,
chút nước trong lòng đĩa anh lên một tia sáng mong manh. Hạt đậu vẫn
chưa mọc mầm nhưng đã phình to hơn trước rất nhiều, đợi khi trời sáng,
hẳn mầm xanh sẽ nhú lên.

Ngày mai, ngày mai Tôn Chí Quân sẽ được thả ra chứ?

Đối với nguyện vọng của con, cô luôn tìm cách đáp ứng, bởi trên thế

giới này, những điều khiến cô thất vọng đã rất nhiều rất nhiều rồi, nên mỗi
lần hứa với con chuyện gì cô đều cố hết sức thực hiện, không để cho Bình
Bình thất vọng. Ngày mai đậu sẽ mọc mầm, ngày mai Tôn Chí Quân chắc
sẽ được về.

CHƯƠNG 6

“Cô bé ở giường 28 hôm nay mổ.” Cô y tá hiểu rõ thói quen của Nhiếp

Vũ Thịnh nên hỏi, “Bác sỹ Nhiếp, anh có muốn đi xem bệnh nhân đó thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.