NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 156

cũng may mà có nhiều bậc thang đến thế, nếu là đất bằng, không chừng cô
đã cắm đầu chạy mất rồi.

Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại giây phút anh nắm tay

mình, cô vẫn thấy vừa ngọt ngào vừa buồn bã. Ca khúc cuối bộ phim ấy là
một bài dân ca nhẹ nhàng, do một nữ ca sĩ hát bằng giọng rất êm tai: “Từng
vui vẻ biết bao, tưởng rằng sẽ bên nhau mãi mãi. Vượt qua trăm núi nghìn
sông, quay lại đã muộn màng. Từng yêu nhau như thế, tưởng rằng đời này
sẽ luôn có người tri kỷ. Không cần biết trước mắt, không rời không xa, hóa
ra chỉ có mình em. Dù trời cao đất rộng, cũng không dung nổi khoảng cách
giữa hai ta, dù đã nói em không quan tâm, vậy mà vẫn không buông bỏ
được. Được tất cả mà phải mất đi một vài thứ, cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Đánh mất anh, cũng mất luôn dũng khí đối mặt với cô đơn…”

Hồi đó, cô hoàn toàn không nghe hiểu trong phim đang hát gì, cũng

không biết rằng ca sĩ thể hiện bài hát đó sau này lại nổi tiếng, còn trở thành
Thiên hậu. Càng không ngờ rằng, hóa ra quả thực chỉ có mình cô.

CHƯƠNG 8

Đàm Tĩnh hạ quyết tâm, ấn liền một mạch số điện thoại của anh, chừng

như cô sợ chỉ cần thoáng do dự, thì sẽ không có dũng khí gọi cú điện thoại
này nữa.

Di động của Nhiếp Vũ Thịnh đã tắt máy, cô thở phào nhẹ nhõm, thế

nhưng tờ giấy cô đang cầm trên tay có ghi rõ điện thoại phòng làm việc của
Nhiếp Vũ Thịnh, đằng nào thì ngay cả di động cũng đã gọi rồi, chi bằng gọi
luôn cả máy bàn cho xong.

Là một người lạ nghe điện thoại, thấy cô nói muốn gặp bác sĩ Nhiếp,

bèn trả lời rất ngắn gn: “Chị chờ một chút.” Rồi có nghe thấy phía đầu bên
kia nói: “Bác sĩ Nhiếp, gặp anh này.”

Tim cô lại đập dồn, cô giống như tội phạm đang chờ bị tuyên án, chỉ sợ

nghe thấy giọng nói của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.