NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 112

“Anh có nhớ nhầm không đấy?” Cửa hàng trưởng hỏi bâng quơ: “Có

phải là làm năm chiếc không?”

“Đúng bốn chiếc mà.” Lương Nguyên An khăng khăng, “Tôi nhớ rất

rõ.”

Cửa hàng trưởng cười nhạt nói: “Camera giám sát ghi lại anh đã làm

năm cái bánh ga tô, còn một chiếc nữa đâu? Lại còn thiếu một chiếc hộp
nữa, hay anh tự ý mang ra ngoài bán rồi?”

Đàm Tĩnh trợn tròn mắt, cửa hàng họ không lớn, tất cả có hai camera

giám sát, một cái đối diện quầy thu ngân, một cái phía trên tủ làm lạnh, cái
phía trên tủ làm lạnh cơ bản có thể giám sát tình hình của cả cửa hàng, còn
cái ở quầy thu ngân thì giống như camera ở ngân hàng, có thể nhìn rõ từng
đồng mà nhân viên thu ngân nhận được. Thế nhưng trong bếp không có
camera, thứ nhất là do bếp không lớn, trên các giá chất đầy đồ đạc, hơn nữa,
lò nướng cũng ở trong đó, không có chỗ nào phù hợp để đặt camera cả. Thứ
hai là vì bếp chỉ cách với bên ngoài một lớp kính, nhất cử nhất động bên
trong, bên ngoài đều nhìn thấy hết, khách hàng cũng có thể nhìn thấy được.

Hôm qua cô chỉ cắm cúi thu tiền, khi nào vắng người thì ngây ra, không

hề để ý đến chuyện trong bếp. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Vũ Linh, chỉ thấy
mặt Vương Vũ Linh tái mét, liên tục nháy mắt với cô.

Đến nước này rồi, mà Lương Nguyên An vẫn bình chân như vại: “Làm

hỏng một cái coi như là hao tổn.”

Mỗi tháng thợ làm bánh đều có chỉ tiêu hao tổn, do Lương Nguyên An

tay nghề cao nên ít khi hao tổn. Anh nói vậy, Cửa hàng trưởng cũng không
làm gì được, đành truy hỏi: “Thế cái bánh làm hỏng đó đâu?”

“Gần hết giờ làm nên ăn rồi.”

Cửa hàng trưởng nói: “Theo quy định bánh mì và bánh ga tô quá hạn

mới được vứt đi, nhưng bánh ga tô mới làm có thể để trong tủ lạnh ba ngày.
Một mình anh ăn à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.