Tính khí Lương Nguyên An vốn nóng nảy, lúc này cũng nổi nóng nói
ngang: “Một mình tôi ăn hết đấy, muốn thế nào anh nói đi! Bánh ga tô làm
hỏng chẳng phải để ăn đó sao, để ba ngày mới ăn với ăn luôn hôm qua có
khác nhau? Không lẽ vì lúc chúng tôi ăn không gọi anh à?”
Lương Nguyên An nói rất khó nghe, Cửa hàng trưởng cũng mất mặt,
quay luôn sang hỏi Quản lý: “Bánh ga tô làm hỏng anh phải kiểm tra rồi
mới được coi là hao tổn, anh ta có gọi anh đến xem không?”
Quản lý đáp: “Không ạ.”
“Thế thì là ăn cắp, hơn nữa, vỏ hộp cũng mất một chiếc, ai mà biết được
có phải anh mang ra ngoài bán hay không chứ.”
Đến nước này thì Đàm Tĩnh không thể im lặng được nữa, ở cửa hàng,
những chuyện như thế này thường bị xử lý rất nghiêm. Nếu Lương Nguyên
An bị định tội ăn cắp, sẽ lập tức bị đuổi việc, hơn nữa còn bị đưa vào danh
sách đen, tất cả các tiệm bánh tây đều sẽ từ chối nhận anh ta vào làm. Đàm
Tĩnh không hề ngốc, cô biết chiếc bánh ngày hôm qua chắc chắn là Lương
Nguyên An làm rồi giấu giếm mang ra ngoài. Bởi nếu thợ làm bánh cố tình
làm hỏng bánh ga tô, chiếc bánh ấy được coi là hao tổn, cuối cùng sẽ chia
cho mọi người trong cửa hàng ăn. Có lẽ Lương Nguyên An muốn tranh thủ
một chút, nhưng anh làm không được chu đáo, không đưa cho Quản lý xem,
cứ tưởng rằng có thể qua mắt được.
“Cửa hàng trưởng, chuyện này không thể trách anh Lương được.” Mặt
Đàm Tĩnh đỏ bừng lên, là tôi nhờ anh Lương làm giùm một chiếc bánh, vì
nhân viên muốn được giảm giá phải xin phép nên tôi định hôm nay thưa với
Quản lý rồi bù tiền vào, nhưng nãy giờ chưa kịp bù.”
Vương Vũ Linh đứng đằng sau liên tục giật áo cô, nhưng cô cứ vờ như
không biết. Lương Nguyên An nói: “Không phải Đàm Tĩnh…”
“Hôm qua là sinh nhật tôi, nên mới nhờ anh Lương làm cho tôi một
chiếc bánh.” Đàm Tĩnh lớn tiếng ngắt lời Lương Nguyên An, “Anh Lương